Sau khi ăn no nê, mấy con chó ngay lập tức bắt đầu làm việc, đi nhìn chằm chằm xung quanh khu nhà của Hà Chí Thắng.
Đường Niệm Niệm tới tiệm cơm Quốc Doanh mua ba mươi cái bánh bao thịt, còn có cả thịt kho tàu và sườn kho, sau đó lại tới quầy thịt mua một phần thịt giữa sườn, nặng khoảng năm sáu cân, nhân tiện cô còn cân thử mấy món đồ ăn nhẹ.
Trước tiên cô sẽ tới trường thăm Đường Lục Cân và cả Đường Đông Cường, cậu em họ này tính cách hướng nội, không thích nói chuyện, thành tích cũng không tốt bằng Đường Lục Cân, nhưng rất hiểu chuyện, kiếp trước trong nhà xảy ra chuyện, Đường Đông Cường chủ động gánh vác gia đình, rất ra dáng, đáng tiếc lại qua đời ngoài ý muốn, tuổi còn trẻ đã ra đi.
Đường Lục Cân và Đường Đông Cường học cùng một lớp, sinh nhật của hai anh em chỉ cách nhau mấy ngày, tình cảm rất tốt.
Lúc Đường Niệm Niệm tới, đúng lúc vừa tan học, Đường Lục Cân và Đường Đông Cường vẫn đang ngồi ở chỗ ngồi, một đứa ngồi trước, một đứa ngồi sau.
“Đường Lục Cân, chị cậu đến rồi kìa!”
Các bạn học nhìn thấy Đường Niệm Niệm, lớn tiếng kêu lên.
Gần đây Đường Niệm Niệm tới rất thường xuyên, bạn cùng lớp đều biết Đường Lục Cân có một người chị vô cùng xinh đẹp, có lẽ vì là công nhân chính thức của nhà máy Hồng Tinh nên mỗi lần tới đều mang rất nhiều đồ ăn ngon, còn cho rất nhiều tiền tiêu vặt, các bạn học đố kỵ muốn chết.
Đường Lục Cân quay đầu nhìn ra cửa, mắt sáng rực lên, vội vàng đứng dậy chạy tới.
Đường Đông Cường cũng đi tới, tính cách của cậu bé rất ngại ngùng, còn hơi nhút nhát.
“Bánh bích quy mỗi người một bao, còn bánh bao thịt thì ăn nhân lúc còn nóng đi.”
Đường Niệm Niệm lấy ra hai bao bánh bích quy từ trong ba lô, sau đó lấy thêm mười cái bánh bao nhân thịt nữa, dùng báo bọc lấy, vẫn đang bốc hơi nóng.
“Bánh bao nhiều quá, ăn không hết.”
Đường Lục Cân dở khóc dở cười, chẳng trách bà nội hay nói tay của chị hai như chân gà, tay quá lỏng lẻo[1] rồi.
[1] Tay quá lỏng lẻo: ý chỉ những người hay chi tiêu tiền quá trớn, không biết tiết kiệm.
Tay quá lỏng lẻo: ý chỉ những người hay chi tiêu tiền quá trớn, không biết tiết kiệm.
“Chia cho bạn học ăn chung.”
Đường Niệm Niệm không nói gì nữa, nhét hết vào trong ngực bọn nhóc, sau đó hỏi: “Trên người em còn tiền không?”
“Còn rất nhiều tiền.”
Đường Lục Cân vội nói, số tiền cho lần trước vẫn chưa xài hết.
Đường Niệm Niệm lại nhìn về phía Đường Đông Cường, cậu bé đỏ mặt ngượng ngùng nói: “Em cũng có tiền, lần trước cha đến có cho em tiền.”
Hơn nữa năm đồng đó là số tiền trước đó cậu bé chưa từng có được, cậu bé đã lớn đến như vậy rồi nhưng chưa bao giờ được cầm một số tiền lớn như thế, cha nói cậu bây giờ đã cầm được tiền lương làm việc chính thức, sau này trong nhà không nhà không cần bớt ăn bớt mặc nữa.
Cha còn nói, bây giờ mẹ là chủ nhiệm phân xưởng, tiền lương mỗi tháng còn cao hơn cha, đều là do chị hai mang phúc khí đến, cha còn kêu cậu bé phải học tập chị hai.
“Đông Cường ơi, nếu con học được một nửa bản lĩnh của chị hai con thôi thì chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió!”
Đường Đông Cường bây giờ vẫn còn nhớ, nét mặt của cha khi nói lời đó, vừa kiêu ngạo lại vừa hâm mộ, còn có cả sùng bái.
“Đừng ăn cơm quá tiết kiệm, với điều kiện bây giờ của nhà chúng ta, mỗi bữa ăn đều ăn đủ cả món mặn món rau, Đông Cường em cũng phải như vậy, con trai còn nhỏ thì phải ăn nhiều mới cao lên được, biến thành chú lùn thì sau này không lấy vợ được đâu!”
Trên mặt Đường Niệm Niệm không cảm xúc, giọng điệu lạnh lùng, lời nói ra cũng không ấm áp mấy.
Đường Đông Cường đã mười sáu tuổi, nhưng còn chưa cao được tới 170, vừa gầy vừa thấp, cần phải bổ sung dinh dưỡng.
“Đã hiểu, chị hai.”
Đường Đông Mạnh xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, cậu bé mới mười sáu tuổi thôi, còn lâu mới cưới vợ.
“Ăn cơm không được tiết kiệm, cũng phải cố gắng học tập, nếu điểm thi cuối kỳ thụt lùi sẽ đánh nhừ tử hai đứa!”
Giọng điệu của Đường Niệm Niệm còn lạnh lẽo hơn, sau đó còn hỏi xếp hạng thi lần trước của bọn họ.
“Trên lớp xếp hạng… thứ mười bảy.”
Giọng nói của Đường Đông Cường có hơi run rẩy, vừa rồi chị hai thật là dọa người, cậu bé không hề nghi ngờ, chị hai sẽ đánh người thật.
“Hạng tám cả lớp.”
Đường Ngũ Cân cũng có hơi sợ, vì hạng của cô bé thấp hơn hai bậc so với học kỳ trước.
“Thi cuối kỳ Đông Cường phải cố gắng đạt được hạng mười lăm, còn Lục Cân phải ráng đạt được hạng sáu, thi được vậy thì sẽ thưởng cho mười đồng, thi không được thì đánh nát mông hai đứa!”
Đường Niệm Niệm đặt mục tiêu xong, nhìn thấy gương mặt đau khổ của em trai em gái, tâm trạng của cô đột nhiên sung sướng.
Bây giờ học tập quá dễ dàng rồi, phải tạo chút bão tố cho em trai em gái mới được.