Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu ( Dịch Full )

Chương 350

Chương 350 -
Chương 350 -

Công an tới hỏi thăm vụ án, vụ án liền chấm dứt, bốn cái xác được đưa đi hỏa táng, khi nhà họ Đường nhận đương thông báo, Đường Ngũ Cân đã biến thành một nắm tro, được đặt vào trong một chiếc hộp đơn giản.

Gọi điện thoại tới thôn ủy, đại đội trưởng là người nhận, lúc đó ông ấy không phản ứng lại kịp, đợi sau khi cúp máy, đại đội trưởng ngơ ngác đi về phía nhà họ Đường, đầu óc hỗn độn như mớ bùi nhùi.

Con sói mắt trắng Đường Ngũ Cân kia đã chết?

Còn chặt đứt ba cục c*t chuột Mắt Kính Nhỏ, Liễu Tịnh Lan và Dương Hồng Linh?

Con sói mắt trắng này đúng là đã làm được một chuyện tốt trước khi chết mà.

Trong lòng đại đội trưởng vẫn có chút buồn bã, dù sao cũng là đứa cháu gái ông ấy nhìn từ nhỏ đến lớn, dù có hơi ngốc, vô tâm, nhưng dù sao trong người cũng chảy dòng máu của nhà họ Đường, mới mười chín tuổi, đời người vừa mới bắt đầu đã kết thúc, còn chết thảm như vậy, haiz!

Hiện tại đang là giữa trưa, mọi nhà đều đang ăn cơm, nhà họ Đường cũng ăn cơm, đồ ăn trên bàn ăn vô cùng phong phú, có thịt có cá có tôm.

“Cháu ăn cơm không?”

Bà cụ Đường nhìn thấy ông ấy thì đứng dậy định đi lấy chén đũa, đại đội trưởng há miệng thở dốc, không nói ra tin Đường Ngũ Cân đã chết, đợi ăn cơm xong rồi nói.

Một khi nói ra, cả nhà chắc chắn ăn không vô.

“Bác ba gái, cháu không ăn, mọi người ăn đi.”

Đại đội trưởng thở dài, ông ấy không ăn nổi, cho dù bây giờ có đưa thịt Đường Tăng cho ông ấy, ông ấy cũng ăn không vô.

“Sao lại không ăn cơm, người là sắt cơm là dao mài, không ăn một bữa là đã đói chết rồi, đây này!”

Bà cụ Đường xới một chén cơm đầy thành đỉnh cơm, đặt lên bàn, lại cứng rắn kéo đại đội trưởng ngồi xuống.

Đại đội trưởng thật sự không ăn nổi, định bỏ bớt một nửa lượng cơm, bà cụ Đường tức giận trừng mắt: “Mới làm xưởng trưởng mấy ngày mà bụng đã nhỏ xuống rồi? Mau ăn đi!”

Đại đội trưởng bị nghẹn, chỉ đành phải ngồi xuống, cúi đầu lùa cơm, không thèm gắp đồ ăn.

Bà cụ Đường nhíu mày, hôm nay đại đội trưởng rất kỳ lạ, mất hồn mất vía, chẳng lẽ Đường Hồng Hạnh có phân trong đầu kia lại gây chuyện cho nhà nữa sao?

“Ăn đồ ăn!”

Bà cụ Đường gắp không ít đồ ăn cho đại đội trưởng, dự định sau khi ăn xong lại khuyên nhủ, con cháu đều có phúc của con cháu, làm cha làm mẹ chỉ cần cố gắng nuôi con khôn lớn, con đường phía trước chỉ có thể để con cái tự đi.

Dù là đâm vào tường hay đi ra đại lộ rực rỡ, cha mẹ không quản được, cũng không thể quản, phải cởi mở một chút.

Đường Niệm Niệm liếc mắt nhìn đại đội trưởng, bộ dạng tâm sự nặng nề này, chắc chắn đã xảy ra chuyện.

Chắc hẳn không phải chuyện của nhà máy làm vớ, nếu không đại đội trưởng đã không chịu ngồi yên, ồn ào từ đầu rồi.

Cô suy nghĩ một chút, suy đoán có lẽ là Đường Ngũ Cân đã xảy ra chuyện.

Tâm trạng của Đường Niệm Niệm không hề bị ảnh hưởng, há to miệng lùa cơm, hôm nay bà cụ Đường làm thịt hầm măng khô, măng khô thấm đầy dầu, còn ngon hơn cả thịt, nhai cứ sần sật, còn dính vị thịt, cô đặc biệt chọn măng khô ra để ăn, lại đổ chút nước canh vào cơm, ăn một lần ba chén.

Có lẽ vợ chồng Từ Kim Phượng có thần giao cách cảm, không cảm nhận được vị ngon của bữa cơm này.

Mọi người đều không ai nói chuyện, không khí có chút nặng nề, ai cũng có tâm sự riêng, chỉ có Đường Niệm Niệm và Cửu Cân vô tâm vô lo ăn cơm.

Cuối cùng cũng ăn xong, Từ Kim Phượng thu dọn chén đũa, đại đội trưởng mở lời.

“Vừa rồi nông trường gọi điện tới, Ngũ Cân con bé... Chết rồi.”

Bình Luận (0)
Comment