Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu ( Dịch Full )

Chương 356

Chương 356 -
Chương 356 -

"Làm phiền rồi!"

Xưởng trưởng Tiền âm thầm ném một ánh mắt cho xưởng trưởng Vũ đang sắp phát hỏa, thành thật đứng chờ ở cửa.

Nếu không phải chuyện sống chết thì không nhất thiết phải cứng đối cứng với người Cát Vĩ Hội, kẻ Hà Chí Thắng này và đồng bọn của gã giống như một kẻ điên, nếu thật sự làm quá, chắc chắn là giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.

Đường Lục Cân đang bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, con bé không bị trói, nhưng trong phòng vô cùng tối, giống như là nơi lao tù, ánh mặt trời không thể chiếu vào, mơ hồ còn có thể ngửi thấy mùi máu tươi.

Những kẻ dẫn con bé đi đều là những người có vẻ mặt hung ác, còn có chủ nhiệm gì kia, giống như là quỷ vậy, Đường Lục Cân chỉ cần liếc mắt nhìn một cái đã sợ tới mức trái tim đánh lô tô, không dám nhìn lại.

Những người này chỉ bắt con bé nhốt ở trong phòng, mặt khác không nói chuyện gì, ban đầu Đường Lục Cân vô cùng sợ hãi, nhưng hiện tại cô bé đã từ từ tỉnh táo lại, nhận ra sự tình vô cùng bất thường.

Cuốn sách cấm kia tuyệt đối không phải là của cô bé, cho tới bây giờ cô bé chưa từng nhìn thấy qua. Những người này vừa vọt vào trường học đã ngay lập tức đi tới chỗ ngồi của cô bé, vừa kéo ngăn kéo rồi tìm được cuốn sách cấm kia, hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.

Là ai muốn hại cô bé?

Đường Lục Cân lần lượt loại bỏ từng bạn học cùng lớp, nhưng cũng không tìm ra ai là người có hiềm nghi. Tuy cô bé không qua lại thân thiết với bạn học, nhưng cũng không có mâu thuẫn với nhau, ngay cả đấu võ mồm còn không có, bạn học không cần phải dùng chuyện này để hãm hại cô bé.

Hơn nữa người Cát Vĩ Hội bắt cô bé tới nhưng lại không làm gì cô bé, rõ ràng mục đích không phải là cô bé.

Trái tim Đường Lục Cân chùng xuống, sắc mặt cũng thay đổi.

Là chị hai!

Chắc chắn những người này muốn đối phó với chị hai!

Chị hai có bản lĩnh, bọn họ không bắt được, nên mới phải bắt cô bé làm mồi nhử.

Đường Lục Cân toát mồ hôi, hận không thể mọc cánh mà bay ra đi thông báo cho chị hai, ngàn vạn lần đừng mắc mưu của bọn chúng. Nhưng căn phòng này chỉ có một cái cửa sổ nhỏ, phía trên tối om, cho dù cô bé có thể trèo lên trên thì cũng không chui ra được.

Làm sao bây giờ?

Đường Lục Cân đứng ngồi không yên, cô bé đi lại quanh phòng, cô bé không thể ngồi không chờ chết được, nhất định phải tìm cách chạy thoát.

Hà Chí Thắng và cấp dưới của gã đều đang ở đây, còn có Tề Quốc Hoa và Chu Tư Nhân.

Bọn họ đang chờ Đường Niệm Niệm chủ động đưa tới cửa.

Vết thương trên đầu Chu Tư Nhân còn chưa khỏi hoàn toàn, chỉ vừa ngồi một lát, đầu đã đau lên, anh ta liền đứng dậy nói: "Tôi phải về nhà khách nghỉ ngơi, nếu có tin tức thì gọi điện cho tôi!"

"Không được phép động thủ với Đường Niệm Niệm, đối xử với cô ấy khách khí một chút!"

Chu Tư Nhân nhấn mạnh, hiện tại anh ta không muốn cưới Đường Niệm Niệm, anh ta chỉ muốn có được người phụ nữ này, chinh phục cô, khiến cô cam tâm tình nguyện dâng lên kho báu của nhà họ Đường.

"Cậu Chu yên tâm, chắc chắn sẽ đối xử chu đáo với cô Đường!" Hà Chí Thắng cười nói, khi gã cười, vết sẹo trên mặt biến dạng, lỗ mũi và ánh mắt cũng vặn vẹo theo đó như là ác quỷ chui ra từ địa ngục.

Chu Tư Nhân nhanh chóng bỏ đi. Cho dù đã nhìn thấy nhiều lần, nhưng khi nhìn đến bộ mặt như quỷ này, anh ta vẫn cảm thấy ghê tởm.

Hà Chí Thắng thu hết vào trong mắt, gã âm thầm cười lạnh, nếu không phải nể mặt nhà họ Chu thì gã đã sớm giết chết tên công tử bột này.

"Cậu Chu, tôi tiễn cậu ra ngoài."

Tề Quốc Hoa nịnh nọt, vẻ mặt cực kỳ xu nịnh.

"Không cần!"

Gương mặt Chu Tư Nhân hiện lên vẻ xem thường, tuy rằng anh ta đồng ý với kế hoạch bắt Đường Lục Cân tới đây, nhưng anh ta vẫn xem thường loại tiểu nhân hai mặt như Tề Quốc Hoa.

"Cậu Chu đi thong thả!"

Vẻ tươi cười trên mặt Tề Quốc Hoa không thay đổi, anh ta khập khiễng đưa người tới cửa, cho đến khi bóng dáng của Chu Tư Nhân biến mất, lúc này anh ta mới lết người quay về.

"Chủ nhiệm, hai xưởng trưởng nhà máy máy móc Tiền Tiến và Hồng Tinh đến tìm ngài, nói rằng có chuyện quan trọng!"

Bảo vệ cửa chạy vào thông báo.

"Bọn họ tìm tôi làm gì?"

Hà Chí Thắng nhíu mày, bình thường cũng không có giao thiệp gì với nhau, hiện tại không phải là ngày lễ gì, thế thì còn có chuyện gì quan trọng chứ?

"Họ không nói, chỉ bảo là có chuyện quan trọng. Chủ nhiệm, có để bọn họ tiến vào không?" Bảo vệ cửa hỏi.

"Cho họ vào đây đi."

Hà Chí Thắng có chút tò mò nên muốn gặp mặt.

Bình Luận (0)
Comment