"Thật sự có thể trở về?" Cục trưởng sốt ruột hỏi.
Ông ta cũng hi vọng Chu Tư Nhân có thể an toàn trở về, cho dù thật sự xảy ra chuyện thì cũng đừng xảy ra ở địa bàn của ông ta, chỉ cần ra khỏi Chư Thành, cho dù chết cũng không liên quan tới ông ta.
Ông ta thật không kiên nhẫn ứng phó điện thoại của nhà họ Chu, phiền muốn chết!
Ngụy Chương Trình chạy tới cửa, nghe vậy nghiêng đầu sang, cho cục trưởng đại nhân một cái liếc mắt.
Cục trưởng yên tâm, bốn bề yên tĩnh mà ngồi xuống, tâm tình cũng lập tức tốt lên.
Khẳng định là Thẩm Kiêu đã nói với Ngụy Chương Trình, qua mấy ngày nữa sẽ thả Chu Tư Nhân ra, ông ta cũng có thể ăn nói với nhà họ Chu rồi.
Trời tối.
Nông thôn và thành thị đều đi vào giấc ngủ, yên lặng như tờ.
Bác sĩ y tá của Bệnh viện tâm thần cũng đều ngủ hết rồi.
Bên trong trụ sở bí mật lầu bốn, mười mấy người chen lấn nhau, đều là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần, có nam có nữ, dẫn đầu chính là hai tú nhi lầu ba lầu bốn.
Bọn họ bao quanh Chu Tư Nhân, tò mò đánh giá anh ta.
"Anh ta là tiểu quỷ tử đó, đánh bại tiểu quỷ tử!"
Có một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi, đột nhiên kêu lên, ánh mắt nhìn về phía Chu Tư Nhân tràn đầy phẫn nộ và căm hận.
"Xuỵt, nhỏ giọng một chút, đừng khiến tiểu quỷ tử tỉnh dậy!"
Những bệnh nhân khác đều bất mãn trừng mắt với người phụ nữ, tiểu quỷ tử trong miệng bọn họ là chỉ bác sĩ và y tá.
Bệnh viện tâm thần là nhà giam mà tiểu quỷ tử tạm giam bọn họ, bọn họ là những dũng sĩ anh dũng chống địch, lấy hai tú nhi lầu ba lầu bốn làm người lãnh đạo, sai đâu đánh đó như Thiên Lôi.
Chu Tư Nhân sợ hãi nhìn người trước mắt, ai cũng trông có vẻ không bình thường, anh ta không biết mình ở đâu, nhưng tình huống khẳng định rất không ổn, anh ta phải nghĩ biện pháp chạy đi, liên lạc với ông nội.
"Ưm ưm..."
Chu Tư Nhân muốn nói mình là người nhà họ Chu, không phải tiểu quỷ tử, nhưng đầu lưỡi của anh ta đã không còn, không phát ra được âm thanh hoàn chỉnh.
Hơn nữa miệng vết thương trên người anh ta chỉ được Đường Niệm Niệm cầm máu sơ qua, đã bắt đầu nhiễm trùng rồi.
"Tiểu quỷ tử chết cũng không biết hối cải, thi hình tra tấn anh ta!"
"Ghế hùm!"
"Nước ớt nóng!"
"Đâm ngón tay!"
"Móc hậu môn anh ta!"
"Lên kẹp!"
Các bệnh nhân mồm năm miệng mười nghĩ kế, ánh mắt của Chu Tư Nhân càng ngày càng sợ hãi, những hình phạt này anh ta đều nghe nói qua, là 76 thủ đoạn, những người này làm sao biết được?
Các bệnh nhân không chỉ biết mà còn có công cụ, chỉ trong chốc lát đã tập hợp đầy đủ.
Kìm nhổ đinh, nước ớt nóng, lò điện, tăm trúc, đinh sắt, búa, roi da... Đủ loại công cụ, Chu Tư Nhân nhìn thấy mà trong lòng rét lạnh, anh ta liều mạng giãy dụa, muốn chạy trốn.
Nhưng gân tay gân chân của anh ta đều bị cắt đứt, tứ chi bất lực, hai ngày không ăn gì, cho dù tứ chi không bị phế thì anh ta cũng không còn sức để chạy đi.
"Tiểu quỷ tử dám chống cự, cho anh ta biết thế nào là lễ độ đi!" Biểu cảm của tú nhi lầu ba rất lạnh lùng, con mắt sáng ngời có thần, mặt mũi tràn đầy hưng phấn.
Tú nhi lầu bốn lập tức đưa cho anh ta cái tăm trúc.
Những người khác đều lui ra phía sau một bước, hưng phấn mà nhìn xem.
Các bác sĩ y tá đều không biết tất cả bọn họ ngồi ở trong căn phòng này, hơn nữa cửa sổ có màn cửa thật dày che lại, ánh đèn không xuyên qua được, căn bản sẽ không có người phát hiện.
Tú nhi lầu ba cầm tăm trúc cầm tay trái của Chu Tư Nhân lên, chọc vào khe móng ngón trỏ của anh ta.
"Đâm... Đâm... Đâm chết tiểu quỷ tử!"
Mọi người lập tức hưng phấn, kích động nhất là người phụ nữ trước đó, con mắt bắn ra ánh sáng, kích động, rất muốn tự tay thi hình tra tấn tiểu quỷ tử.
Trong miệng Chu Tư Nhân bị nhét vải, tay đứt ruột xót, toàn thân đau đớn khiến mặt mũi anh ta vặn vẹo, mồ hôi lạnh chảy lâm ly.