Về phần Liễu Tịnh Lan chết, cha Liễu cũng không thương tâm quá lâu, nhà họ Liễu không chỉ có một đứa con gái là Liễu Tịnh Lan, ông ta còn có đứa con gái ưu tú hơn, chỉ cần có thể bám lấy nhà họ Chu, nhà họ Liễu lo gì không lên như diều gặp gió?
Ngày nghỉ của Thẩm Kiêu đã kết thúc, Đường Niệm Niệm đã làm cho anh không ít thịt khô, heo nuôi bên trong không gian đã trưởng thành, cô làm thịt một con, làm mười mấy cân thịt khô, còn có khoai lang khô, chuẩn bị cho anh một túi lớn.
Còn có một số vũ khí kiểu mới, cũng bảo anh mang theo.
"Niệm Niệm, cậu anh muốn gặp em một lần."
Ban đêm Thẩm Kiêu về quân khu, lưu luyến không rời, thật sự muốn dẫn Niệm Niệm về Thượng Hải cùng anh.
"Tháng sau là có thể đến Thượng Hải rồi, ngoan nào!"
Đường Niệm Niệm trấn an vỗ vỗ mặt cậu trai này, càng ngày càng dính người, giống như Đại Lang Cẩu.
Ánh mắt của Thẩm Kiêu sáng lên, hiện tại là hạ tuần tháng năm, sắp tới tháng sau rồi.
"Cậu đã uống nước linh tuyền, thân thể tốt lên rất nhiều."
Con mắt Thẩm Kiêu rất sáng, ôm Đường Niệm Niệm, nói nhỏ bên tai cô.
Cậu anh Phó Thanh Hàn khi còn bé kiếm ăn dưới tay mẹ kế, chịu không ít cực khổ, có một năm tuyết rơi đầy trời, người mẹ kế độc ác kia phạt cậu quỳ trong đống tuyết, quỳ mấy giờ, cậu bị lạnh, từ đó về sau thân thể liền không tốt, thường xuyên uống thuốc, lúc chuyển mùa thì sẽ đổ bệnh.
Sau khi uống nước linh tuyền của Niệm Niệm, sức khỏe của Phó Thanh Hàn tốt hơn nhiều, Phó Thanh Hàn có ấn tượng rất tốt với Đường Niệm Niệm còn chưa gặp mặt này.
"Tháng sau là có thể gặp được, anh mau đi đi!"
Đường Niệm Niệm ôm 'Đại Lang Cẩu', vô tình đẩy anh ra, lại ôm tiếp thì trời sẽ sáng mất, cô mở cửa xe, nhảy xuống xe.
"Anh đi đây!"
Thẩm Kiêu khởi động xe, hạ cửa xe xuống, vẫy tay với Đường Niệm Niệm.
"Đi đi!"
Đường Niệm Niệm cũng vẫy tay, cũng không nói gì quyến luyến, cô và Thẩm Kiêu đều không phải là loại người nhu tình như nước, cũng nói không ra lời ngon ngọt, còn mở miệng thì bản thân đã buồn nôn trước rồi.
Xe càng chạy càng xa, rất nhanh biến mất ở trong màn đêm.
Đường Niệm Niệm ngáp một cái, về nhà khách ngủ.
Ngày mai còn phải đi gặp Bát Ca, ông chủ Chu ở Ô Thành kia lúc đầu muốn gặp, kết quả Đường Lục Cân xảy ra chuyện, ông chủ Chu cũng rất thấu tình đạt lý, bảo cô giải quyết xong chuyện gia đình đã, chuyện máy móc cũng không cần vội.
Một đêm mộng đẹp, sau khi Đường Niệm Niệm rời giường rửa mặt xong, đạp xe đến chỗ Bát Ca, ông chủ Chu đang ở chỗ ông ta.
Tuổi tác của ông chủ Chu sem sem Đường Mãn Đồng, vóc dáng không cao, tướng mạo cũng bình thường, nhưng trông có vẻ là người khôn khéo, hơn nữa thân thể rất rắn chắc, dù sao cũng là người xuất thân từ Xao Đường bang vào Nam ra Bắc cơ mà.
Không có thân thể tốt thì khẳng định không chịu đựng được việc chuyển hàng vượt núi băng ngàn, có đôi khi còn phải ngủ ở bên ngoài, người bình thường không chịu nổi chuyện này đâu.
"Cô Đường, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tôi là Chu Quốc Khánh!"
Ông chủ Chu nhìn thấy Đường Niệm Niệm, ánh mắt sáng lên, biểu cảm rất bất ngờ, nhưng rất nhanh anh ta liền khôi phục bình tĩnh, thoải mái vươn tay.
"Chào anh."
Đường Niệm Niệm bắt tay với anh ta, cũng không có nói nhảm, trực tiếp yêu cầu xem máy móc.
Chu Quốc Khánh đánh giá cao thái độ ngay thẳng lưu loát của cô, cười nói: "Đã sớm nghe Bát Ca nói, cô Đường thông minh tài giỏi, còn lợi hại hơn cả đàn ông, rốt cuộc hôm nay cũng thấy được."
"Cho dù anh có khen tôi lên tận trời thì tôi cũng sẽ không nhân nhượng thứ gì đâu."
Đường Niệm Niệm nói rất thành thật, cô không thích nghe loại lời nịnh nọt này cho lắm, có chút buồn nôn.
Hơn nữa cô luôn cảm thấy, người nói lời nịnh nọt khẳng định là muốn chỗ tốt của cô.