Chu Quốc Khánh dùng sức gật đầu, "Đúng, trước tiên thành lập nhà máy đã, hôm nay tôi về Ô Thành, kéo năm cái máy còn lại qua!"
"Không cần, tôi đi Ô Thành, anh nói địa chỉ cho tôi đi."
Đường Niệm Niệm cảm thấy lằng nhằng, trực tiếp lái xe đi Ô Thành là được, Chư Thành và Ô Thành sát bên nhau, lái xe trong ngày là có thể vừa đi vừa về, không cần phải ở trọ, cũng không cần đến thư giới thiệu.
Chu Quốc Khánh tất nhiên vui lòng, liền viết địa chỉ, chữ của anh ta đoan chính khí quyển, rất có khí khái, hiển nhiên là đã từng luyện qua.
"Chu Quốc Khánh đại đội Nguyệt Hình, công xã Bạch Tháp Ô Thành..."
Đường Niệm Niệm cầm giấy note, mắt nhìn địa chỉ, ban đầu cũng không có để ở trong lòng, chỉ muốn nhét tờ giấy vào trong túi, nhưng lập tức trong nội tâm cô lộp bộp một cái, lại cầm tờ giấy nhìn lại.
Chu Quốc Khánh đại đội Nguyệt Hình, công xã Bạch Tháp Ô Thành.
Địa danh và cái tên này đi với nhau nghe cực kỳ quen thuộc.
Đường Niệm Niệm rất nhanh nhớ lại, trước kia cô từng đến nơi này công tác, mặc dù là một cái thôn nho nhỏ nhưng ai cũng giàu có.
Thôn này hầu như nhà nào cũng thành lập nhà máy, ngoại trừ nhà máy máy móc ra, nhiều nhất chính là sản phẩm thủ công mỹ nghệ, ví dụ như kẹp tóc đồ trang sức.
Trong đó nổi tiếng nhất chính là Chu Quốc Khánh.
Trong thôn có pho tượng của Chu Quốc Khánh đặt ở cửa thôn, người vào thôn đều có thể nhìn thấy, thời đại của Đường Niệm Niệm, Chu Quốc Khánh đã qua đời rất nhiều năm, nhưng người trong thôn Nguyệt Hình đều nhớ tới tiền bối đã dẫn dắt bọn họ làm giàu này.
"Nếu không phải Chu Quốc Khánh thành lập nhà máy đầu tiên thì thôn chúng tôi ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, nào có cuộc sống thoải mái như hiện tại."
Đường Niệm Niệm nhớ rất rõ ràng, người trong thôn Nguyệt Hình đều nói như thế, nhắc đến Chu Quốc Khánh chỉ có cảm kích và sùng bái.
Cho nên,
Cô đưa mắt nhìn kỹ Chu Quốc Khánh ở trước mặt, nhìn hồi lâu, Chu Quốc Khánh thấy vậy, tê cả da đầu, phía sau lưng phát lạnh, không biết chỗ nào đã chọc cô Đường tức giận?
"Không giống, không hề giống."
Đường Niệm Niệm khẽ nhíu mày, nói một mình, pho tượng người người vái chào kia và tên Chu Quốc Khánh này không hề giống nhau, một chút cũng không giống.
Vẻ mặt Chu Quốc Khánh không hiểu, cái gì không giống?
"Có phải anh không thích chụp ảnh hay không?"
Đường Niệm Niệm đột nhiên hỏi một câu.
"Đúng, không thích chụp."
Chu Quốc Khánh sửng sốt một chút, nhẹ gật đầu, chụp ảnh đắt muốn chết, anh ta cảm thấy không cần thiết phải lãng phí tiền.
Hơn nữa khi còn bé anh nghe người già nói, chụp ảnh sẽ nhiếp hồn, chập một lần hồn sẽ ít đi một chút, cách nói này hằn sâu vào trong tâm trí của anh ta, mặc dù hiện tại anh ta biết là mê tín, nhưng vô thức bài xích chụp ảnh, có thể không chụp thì sẽ không chụp.
"Chụp nhiều chút đi!"
Đường Niệm Niệm rất thành khẩn đề nghị, chụp nhiều một chút thì đời sau mới sẽ không khắc sai người.
"Ồ."
Vẻ mặt của Chu Quốc Khánh ngạc nhiên, anh ta không rõ lắm, thành lập nhà máy và chụp ảnh có liên quan gì đến nhau?
Nhưng mà cô Đường đã nói, sau này anh ta đi chụp mấy tâm đi, tránh làm cho cô Đường không vui.
Đường Niệm Niệm thu dọn xong túi công cụ, bày tỏ chốc lát nữa cô sẽ tới kéo máy móc.
Bát Ca cùng Chu Quốc Khánh cung kính đưa cô ra cổng, nhất là Bát Ca, lưng chưa từng ưỡn thẳng, trên mặt không chỉ có cung kính, còn có kính sợ sâu sắc.
Bởi vì ông ta biết, Hà Chí Thắng chết rồi,
Chết cực kỳ thảm.
Không cần hỏi, tuyệt đối là vị nữ La Sát này làm.
Chờ Đường Niệm Niệm đi rồi, Chu Quốc Khánh nhịn không được nói: "Cô Đường nói hơi nhiều."
"Ngậm miệng!"
Bát Ca hung hăng trừng mắt nhìn, muốn chết cũng đừng liên lụy đến ông ta.
Chu Quốc Khánh bị trừng, không thể hiểu được, anh ta cũng phát hiện, Bát Ca dường như đặc biệt kiêng kị cô Đường, cần như vậy hay không?
Anh ta nhịn không được mà hỏi, Bát Ca cười lạnh một tiếng, tỏ vẻ cao thâm khó lường nói: "Lời hữu ích không nói hai lần, tóm lại tôi nhắc nhở cậu một câu, tuyệt đối không nên tính toán, mưu trí, khôn vặt trước mặt bà cô này, nếu không..."
Bát Ca giơ tay cắt cổ họng, lại cười lạnh một tiếng.