Ngày thứ năm.
Đội cứu hộ vẫn tiếp tục làm việc, những con rắn đó đều đi làm và tan làm đúng giờ, hừng đông là ra khỏi hang, trời tối thì về nhà, đương nhiên trước khi về, Đường Niệm Niệm đều phải cho chúng nó ăn một bữa.
Có những con rắn đó giúp đỡ, trứng và thịt trong không gian được tiêu thụ vô cùng nhanh chóng.
“Về nhà đi!”
Đường Niệm Niệm cho ăn xong thì xua tay, để những con rắn đó về nhà.
Mặc dù rắn đã nhiều hơn gấp mấy lần, nhưng cô đã bình tĩnh trở lại, dù có gấp mười lần cũng không hoảng hốt.
“Không cần quà, đừng khách khí!”
Da đầu Đường Niệm Niệm lại tê dại, những con rắn này quá hiểu lễ nghĩa, lần nào tới cũng tặng quà cho cô, không phải chim chết thì cũng là chuột chết, xếp ngay ngắn đặt trước mặt cô, làm cô đau cả trứng.
“Chiêu Tài, mi nói với bọn nó, sau này đừng mang quà tới nữa, đều là người trong nhà cả!”
Đường Niệm Niệm gọi Chiêu Tài tới phiên dịch, Chiêu Tài chạy tới bầy rắn, cọ cọ với chúng nó, phí rất nhiều công sức mới truyền đạt được ý của cô chủ.
Đám rắn đem quà của chúng nó rời đi trong lưu luyến.
“Bảo chúng nó sau này đừng tới nữa, sẽ có nguy hiểm!”
Đường Niệm Niệm bảo Chiêu Tài truyền đạt lại, Chu Tư Minh đã mất tích được năm ngày, ông cụ Chu ở Bắc Kinh chắc chắn không ngồi yên, chắc hẳn sẽ chạy tới đây.
Ông cụ này tàn nhẫn độc ác, lại quyền cao chức trọng, đám rắn đó không đấu lại được ông già này.
Chiêu Tài lại cố gắng truyền đạt lại, đám rắn lộ ra vẻ lưu luyến, nhưng cũng không hề dây dưa, nhanh chóng rời đi.
Đường Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn trời, trăng tối gió lớn, mây đen dày đặc, ông trời khá là cấp sức, trời lại sắp mưa.
Nắng suốt năm ngày, đêm nay lại mưa to, trời cũng muốn giết Chu Tư Minh.
Về nhà ăn cơm trước, ăn no rồi làm tiếp!
Đường Niệm Niệm chậm rãi xuống núi, mang theo nửa sọt nấm, cô không cần nói, bà cụ Đường đã chủ động làm canh nấm cho cô trong bữa cơm chiều, còn xào cả một đĩa nấm dại tươi mềm, vô cùng ngon.
“Đã năm ngày rồi, những người Bắc Kinh kia sẽ không chết chứ nhỉ?” Từ Kim Phượng nói.
“Ăn cơm của con đi, bọn họ có chết hay không cũng không liên quan tới chúng ta!”
Bà cụ Đường trợn trắng mắt, Từ Kim Phượng không dám nhắc lại nữa.
“Cửu Cân, tiền hôm nay kiếm được đâu rồi?”
Bà cụ Đường nhìn về cháu gái út, mỗi ngày kiếm được một đồng, phải nộp lên tám hào.
Còn về tiền của Đường Mãn Kim và Từ Kim Phượng, bà ấy chỉ lấy một nửa coi như phí sinh hoạt, số còn lại để bọn họ tự tiết kiệm.
Vợ của thằng hai và con trai út cũng như thế, không ở nhà ăn ở thì bà ấy không quản, còn ăn ở nhà, nhất định phải nộp phí sinh hoạt.
“Bà ơi, cho bà!”
Đường Cửu Cân trề môi, miễn cưỡng lấy một đồng ra, chầm chậm đưa cho bà cụ Đường.
Bà cụ Đường giựt lấy, lại móc hai hào trong túi đưa cho cháu gái nhỏ, hung dữ nói: “Không được tiêu tiền linh tinh!”
“Vâng!”
Đường Cửu Cân chép miệng, ngoan ngoãn đồng ý.
Ăn cơm xong, bà cụ Đường vào bếp rửa chén, Từ Kim Phượng kêu Cửu Cân vào phòng, thuần thục lục soát túi cô bé, cầm đi hai hào kia, đổi thành năm xu tiền kim loại.
“Mẹ giữ cho con, tháng Chín là con nhập học rồi, tiêu tiền đủ chỗ!”
Từ Kim Phượng lấy tiền xong, lại dặn dò: “Không được tiêu tiền cho bạn!”
“Vâng!”
Đường Cửu Cân lại càng chẹp miệng hơn nữa, trong lòng đầy oán hận, một đồng biến thành hai hào, lại biến thành năm xu, cô bé có muốn tiêu xài phung phí cũng không tiêu nổi.
Mẹ và bà còn tàn nhẫn hơn cả Chu Bái Bì.
Cô bé chỉ dám nói trong lòng, không dám nói ra ngoài, sợ bị đánh.
Từ Kim Phượng hài lòng cất tiền, từ khi đi làm, trong tay bà ấy đã có rất nhiều tiền, nhưng không thể tiêu xài bừa bãi, Lục Cân phải đi học, Cửu Cân cũng phải đi học, tiền học một năm của hai đứa cũng không nhỏ, con gái còn phải mặc đồ mới, không thể ăn mặc quá rách nát, chỗ nào cũng cần tiêu tiền, không thể tiêu xài phung phí.
Đường Cửu Cân bẹp miệng, ủ rũ cụp đuôi ra ngoài, Đường Niệm Niệm vừa thấy đã biết chuyện gì, nhất định là vừa bị bóc lột liên tục, trên tay không còn tiền nữa.
Cô nắm lấy cổ áo cô nhóc, túm kéo vào phòng mình, lấy ra một đồng cô kiếm được hôm nay, đưa cho Cửu Cân.