Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu ( Dịch Full )

Chương 446

Chương 446 -
Chương 446 -

Đường Niệm Niệm kéo vạt áo của bà cụ, khẽ lắc đầu, ông Chu cũng không phải là loại người lương thiện, không nên dùng tới sức mạnh.

“Tôi còn muốn đi làm, không có thời gian dẫn đường, một ngày tôi làm tới mười công điểm lận đó!”

Giọng nói của Đường Niệm Niệm trong trẻo, vô cùng thoải mái tự nhiên.

Người trong thôn đứng bên cạnh đều cùng nhau cúi đầu xuống, sợ mấy lãnh đạo này nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt họ.

Con bé Niệm nói chuyện cũng không sợ cắn trúng đầu lưỡi à, còn không biết xấu hổ nói bản thân làm mười công điểm, con bé đó lớn từng ấy nhưng chưa từng làm một ngày công nào cả.

“Cô dẫn đường cho tôi, tôi cho cô tiền lương, một ngày hai đồng!”

Ông cụ Chu nhẹ nhàng cười, giọng điệu rất ôn hòa, thoạt nhìn là một lãnh đạo bình dị và gần gũi.

“Được, ông đưa tiền trước!”

Đường Niệm Niệm ra khỏi đám đông, đi tới trước mặt ông cụ Chu, sau đó vươn tay đòi tiền.

Mắt của ông cụ Chu híp lại, cười càng thêm ôn hòa, khẽ gật đầu với người đàn ông bên cạnh.

“Cô gái, cho này!”

Người đàn ông bên cạnh ông Chu đưa hai tệ cho Đường Niệm Niệm, ánh mắt rất bất mãn, ông ta là cán bộ bên Chư Thành, được tiếp đãi lão lãnh đạo tới từ Bắc Kinh, ông ta cảm thấy rất vinh dự.

Nhưng cô gái nông thôn này lại đưa tay về phía lão lãnh đạo đòi tiền, đúng là quá nực cười rồi!

Sau này ông ta sẽ dạy lại môn giáo dục công dân của bên trên thật kỹ càng cho người của đại đội Đường Thôn, khả năng giác ngộ tư tưởng quá thấp, nhất định bình thường không chịu học châm ngôn cho tốt.

“Đi thôi!”

Đường Niệm Niệm nhận tiền, chạy lên trước dẫn đường.

Đã là ngày thứ sáu, thằng cha Chu Tư Minh kia xem như chưa chết, nhưng chỉ còn lại nửa cái mạng, trước tiên cô sẽ dẫn ông Chu đi dạo trên núi một ngày, sau đó mới dạo tới chỗ hang động kia.

Đoàn người đi tới phía sau núi, đại đội trưởng cũng đi theo, còn có một ít người dân trong thôn tò mò đi theo phía sau, trên con đường nhỏ uốn lượn trong núi chỉ toàn là người, như một hàng rồng rắn dài, lần rầm rộ như thế này gần đây nhất ở sau núi Đường Thôn có lẽ là để tang người già lớn tuổi nhất trong thôn, toàn bộ người trong thôn đều lên núi đưa tang.

“Cái hang động đầy rắn độc kia ở đâu?”

Vừa mới lên núi, ông Chu đã yêu cầu tới hang động đó, ông ta có cảm giác mãnh liệt, Tư Minh đang ở trong hang đó.

Những con rắn độc kia chắc hẳn do cô gái trước mặt này làm ra, hoặc có thể là do người nhà họ Đường sắp xếp, ông ta khinh thường nhà họ Đường, ông ta cho rằng chỉ còn lại một mình Đường Niệm Niệm, nhưng lại không ngờ rằng nhà họ Đường vẫn còn cao nhân bảo vệ bên cạnh Đường Niệm Niệm.

Là do ông ta chủ quan!

Đường Niệm Niệm hơi thất vọng, ông lão này rất thông minh, không dễ lừa.

Cô dẫn đám người tới hang động, nhưng không tới gần, đứng ở xa xa rồi ngừng lại, cô chỉ lên hang động, rụt rè nói: “Chính là chỗ đó, có rắn, tôi không dám qua, không thì để tôi trả lại cho ông một đồng nhé!”

Trước đó người đàn ông kia đưa cho cô hai tờ một đồng, Đường Niệm Niệm lấy ra một tờ tiền muốn trả cho ông Chu.

“Không cần trả lại, sao cô biết chỗ đó có rắn?”

Ánh mắt ông Chu sâu thẳm, chăm chú nhìn Đường Niệm Niệm.

“Người trong thôn đều biết, cũng đâu phải là bí mật gì.”

Đường Niệm Niệm nói xong, đại đội trưởng cũng tiếp lời: “Không sai, chuyện này trong thôn tất cả đều biết, nhắc tới cũng kỳ lạ, những con rắn kia hai ngày nay không biết chạy đi đâu rồi, không thấy bóng dáng!”

“Trước kia ở Đường Thôn có xảy ra chuyện như này không?”

Nét mặt ông Chu đầy ý sâu xa, nói một câu nhưng hai nghĩa.

Đại đội trưởng sửng sốt một chút, lắc đầu nói: “Tôi sống nửa đời người, cũng chưa từng thấy, không biết trước đó có xảy ra hay không.”

“Chú Ba, chú có từng nghe qua chưa?”

Đại đội trưởng gọi một ông lão hơn sáu mươi tuổi trong đám người ở thôn, cũng là người họ Đường.

“Chú chưa từng nghe thấy, nhưng chú nghe ông của chú nói, trên núi có thuồng luồng, đầu có cái sừng rất dài, lúc ông của chú lên núi đốn củi, sấm chớp bỗng nổi lên, giống y như sấm chớp đánh vào tối hôm qua vậy, dọa chết người, lúc đó ông của chú còn chưa cưới vợ, mới mười bốn tuổi, sợ tới mức nước tiểu cũng chảy ra…”

Chú Ba là người nói nhiều, nói dây cà ra dây muống, hồi lâu cũng không nói được trọng điểm, ông Chu khẽ nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, đại đội trưởng vội vàng ngắt lời nói: “Chú Ba, con thuồng luồng đó làm sao vậy?”

“Nó biến hóa, rồi biến thành rồng, nói không chừng những con rắn kia đều là con cháu đời sau của con thuồng luồng đó… Ai da, tôi nói nhảm rồi, tôi nằm mơ rồi nói chuyện hoang đường thôi!”

Chú Ba thốt lên, kịp thời nhớ ra sau khi thành lập đất nước sẽ không còn mấy chuyện thành tinh, mặt ông ấy bị dọa đến trắng bệch, vội vàng tự bào chữa, trước tiên nói là chuyện hoang đường, sau đó kiếm cớ xuống núi, không dám đợi cùng xuống núi.

Bình Luận (0)
Comment