Đường Niệm Niệm rất giống bà nội cô, Triệu Phương Hoa gái làng hoa xinh đẹp nổi tiếng ở bến Thượng Hải, là một đại mỹ nhân như bông hoa tỏa hương ngọt ngào độc nhất, không ít công tử ở Thượng Hải đều vì bà ấy mà ném ra ngàn vàng, chỉ vì nhận được một tiếng cười của mỹ nhân.
Nhưng mỹ nhân này cuối cùng lại gả vào nhà họ Đường, biến thành phu nhân của gia chủ nhà họ Đường, hai người yêu nhau mấy năm nhưng cuối cùng vẫn chia tay.
Triệu Phương Hoa sinh con không được mấy năm thì ly hôn với ông chủ Đường, đứa nhỏ cũng không cần, lấy một khoản tiền rồi đi nước ngoài, nghe nói lăn lộn ở nước ngoài rất vui vẻ sung sướng, còn ông chủ Đường cứ nhớ mãi không quên với bà ấy, sau đó ông cưới phu nhân Như, trên người có bóng dáng của Triệu Phương Hoa.
Trong đầu ông cụ Chu xuất hiện bóng dáng của giai nhân độc nhất vô nhị, mặc một bộ sườn xám màu tím nhạt, dáng vẻ thướt tha, mặc dù đã sinh con, không còn trẻ trung nhưng vẫn khiến đàn ông trầm mê.
Đường Niệm Niệm giống bà nội đến bảy tám phần, nhưng khí chất hoàn toàn khác nhau.
Triệu Phương Hoa có nét quyến rũ trời cho, còn Đường Niệm Niệm có nhan sắc xinh đẹp nhưng khí chất trong trẻo lạnh lùng, hoàn toàn không giống với bà nội khéo léo gặp chuyện gì cũng suôn sẻ của cô.
“Lãnh đạo, con bé Niệm lớn lên rất xinh đẹp, nhưng đầu óc cũng thông minh lắm, còn làm việc chính thức ở đơn vị lớn trong thành nữa cơ!”
Đại đội trưởng không tiếc tán dương, ông ấy cũng không biết thân thế của Đường Niệm Niệm.
Ông lão Chu đưa mắt nhìn ông ấy, không phát hiện ra điều gì bất thường, xem ra thân thế của Đường Niệm Niệm được giấu rất kín kẽ.
Ông cụ Chu không hỏi nữa, chuyện khẩn cấp nhất trước mắt là cứu cháu trai.
Nhiều người sức lớn, hơn một trăm người cùng đào, tiến độ rất nhanh, nhưng đã làm tới lúc trời tối, đại đội trưởng lấy mười bó đuốc, chiếu sáng cả núi.
“Cẩn thận!”
Vừa dứt lời, có mấy tảng đá rơi xuống, càng đào vào trong thì càng nhiều đá rớt xuống, tốc độ của người dân trong thôn chậm đi.
Ông lão Chu kêu người đi thăm dò nhìn tình hình phần trên của hang động, ông ta đoán bị sập do nổ, nhưng cấp dưới nói với ông ta không có dấu vết của thuốc nổ, chắc hẳn là bị cái gì đó có sức mạnh khổng lồ đập sập.
“Cái gì có sức mạnh đập sập cả một hang động lớn như vậy chứ?”
Ông cụ Chu lẩm bẩm, ông ta sống ở thập niên 70 nên thật sự không nghĩ đến máy xúc được.
“Có lẽ do mười mấy người dùng chùy và khoan đập xuống.”
Cấp dưới phân tích, ngoài trừ cách này ra, anh ta cũng không nghĩ ra cách nào khác.
Ông cụ Chu lắc đầu, trên gương mặt mệt mỏi xuất hiện sự nghi ngờ thật sâu, nói: “Trên núi chợt xuất hiện mười mấy người, Đường Thôn không thể nào không phát hiện ra được.”
“Có thể là do mấy người trong thôn này làm ra?” Cấp dưới nói.
“Không thể nào, lòng dạ bọn họ không có thâm sâu như vậy.”
Ông cụ Chu loại trừ người dân trong Đường Thôn, vừa rồi ông ta mới thăm dò, đầu óc của đại đội trưởng không được thông minh lắm, mấy người dân khác trong thôn cũng rất ngốc, nếu đã làm ra một chuyện lớn như vậy, không thể nào biểu hiện giống như người không có chuyện gì được.
Kẻ làm sập hang động chắc chắn là một nhóm khác.
Những người kia rất có thể là người còn sót lại của nhà họ Đường, là người bảo vệ kho báu.
Nhưng lúc bình thường bọn họ ở đâu?
Làm sao liên lạc được với Đường Niệm Niệm?
Ông cụ Chu nhíu chặt lông mày, dù ông ta là cáo già, nhưng không nghĩ ra mấy người này trốn ở đâu, càng không nghĩ tới chuyện một mình Đường Niệm Niệm làm sập hang động.
Đêm ngày càng khuya, tốc độ của người dân trong thôn cũng chậm đi, phân nửa người đã về nhà nghỉ ngơi, những người ở lại đều vì ham hai đồng làm thêm giờ do ông cụ Chu hứa hẹn.
Đại đội trưởng cố gắng lấy lại tinh thần, ông ấy ngáp ngắn ngáp dài, mí mắt rất nhanh đã nhíu lại.
“Thông rồi, đã đào thông rồi!”
Đại đội trưởng bị tiếng kêu làm cho tỉnh lại, ông ta giật cả mình, cũng tỉnh cả ngủ.