Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu ( Dịch Full )

Chương 452

Chương 452 -
Chương 452 -

“Bị đá đập chết, chồng tôi tối hôm qua còn đi tăng ca cơ, tận mắt thấy, quá thảm rồi, đầu cũng bị đập bể!”

“Đang êm đẹp sao mấy người đó lại chạy vào trong hang động làm gì? Bị quỷ mê hoặc à?”

“Suỵt, nói nhỏ thôi, có khi là vậy thiệt, dù sao hang động kia cũng rất kỳ quái, nếu không sao mấy con rắn độc đó chỉ chọn bò vào cái hang động kia thôi chứ? Sao sấm chỉ đánh vào mỗi chỗ đó?”

“Nếu Diêm Vương đã muốn cô chết vào canh ba thì chẳng tránh được tới canh năm đâu, tuổi thọ của những người kia đã cạn rồi!”

“Lão già tới từ Bắc Kinh kia còn nói muốn tra thật kỹ, cái này còn phải tra à, đi bắt quỷ sao?”

Mấy người phụ nữ tụ tập trong nhà họ Đường, họ vừa cắn hạt dưa, vừa trò chuyện tám nhảm, cả đám đều mặt mày hớn hở.

Vì được nhiều chuyện, bà cụ Đường hẹp hòi còn cố ý bày một đĩa hạt dưa chiêu đãi.

“Những chuyện này, không liên quan gì đến chúng ta, tiền công ngày hôm qua khi nào mới phát đây?” Điều bà cụ Đường quan tâm nhất là tiền lương, bà ấy cũng không muốn làm không công.

Hôm qua cả nhà bà ấy đều làm việc, bà ấy và lão đại còn có hai cô con dâu, được tới tám đồng lận đó.

“Đúng nhỉ, tiền lương còn chưa phát, để tôi đến hỏi đại đội trưởng!”

“Tôi cũng đi hỏi, chồng tôi tối qua còn làm thêm giờ, có nói sẽ cho thêm hai đồng.”

Mấy người phụ nữ không cắn hạt dưa nữa, vội vã chạy đi tìm đại đội trưởng.

Cửa nhà đại đội trưởng bị người dân chen lấn, đều đến để hỏi tiền lương, bọn họ sợ ông Chu sẽ chạy về Bắc Kinh, số tiền kia liền gà bay trứng vỡ.

“Gấp cái gì, lãnh đạo ở Bắc Kinh còn lấp liếm chút tiền lương của mọi người sao? Mọi người thông cảm một chút cho lão lãnh đạo, cháu trai người ta vừa xảy ra chuyện, bây giờ nhất định vô cùng đau lòng, đợi hai ngày nữa rồi hỏi lại.”

Đại đội trưởng dùng lời hay ý đẹp để xoa dịu người trong thôn.

“Vậy đợi thêm hai ngày, đội trưởng, anh phải để ý đó nha, đều là tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi.” Người dân trong thôn miễn cưỡng đồng ý.

Đại đội trưởng luôn miệng đồng ý, dù người trong thôn không dặn, ông ấy chắc chắn cũng sẽ để ý tới.

Sắp tới giờ ăn trưa, ông cụ Chu chạy tới Đường Thôn, trông ông ta ngày càng già.

Cùng đi còn có nhóm của Ngụy Chương Trình, nhận lệnh đến tra án, ông cụ Chu khẳng định có người cố ý mưu hại cháu trai ông ta, cảnh sát ở Chư Thành đành phải đến điều tra.

Tám thi thể của nhóm Chu Tư Minh được nhấc lên xe, sắp được đưa đi hỏa táng.

“Tư Minh, ông nhất định sẽ báo thù cho cháu!”

Nét mặt ông cụ Chu lạnh lẽo, đôi mắt đục ngầu bắn ra sự nghiêm khắc, ông ấy muốn khai đao với Đường Niệm Niệm đầu tiên.

Cháu trai qua đời, Đường Niệm Niệm chắc chắn không thoát được liên quan.

Cả việc Tư Nhân mất tích, chắc chắn cũng liên quan đến con khốn này.

Ông cụ Chu quét mắt qua đám đông, không thấy Đường Niệm Niệm, con khốn đó ngược lại vẫn đang giữ được bình tĩnh.

“Cảnh sát Ngụy, cháu của tôi Tư Minh luôn làm việc vô cùng cẩn thận, nó không thể nào vô duyên vô cớ chạy tới hang động được, có lẽ có ai đó cố ý dụ dỗ nó đến, cậu nên tra theo hướng này.”

Ông cụ Chu gọi Ngụy Chương Trình đến, giọng điệu lạnh lùng.

Ông ta phát hiện hai chữ được viết bằng máu dưới thi thể của Tư Minh, dù rất mờ nhưng ông ta vẫn miễn cưỡng thấy rõ hai chữ Đường và Niệm, tất nhiên là lời nhắc nhở do Tư Minh lưu lại trước khi chết.

Ông ta quyết không tha cho con khốn Đường Niệm Niệm, đợi sau khi tìm được kho báu, ông ta sẽ để con khốn đó tới trước mặt Tư Minh làm trâu làm ngựa.

“Tôi sẽ điều tra nghiêm túc, xin lãnh đạo yên tâm!”

Ngụy Chương Trình đồng ý rất nhanh, thật ra anh ta cũng nghi ngờ Chu Tư Minh bị người hại chết, nhưng anh ta không muốn tra.

Nhà họ Chu xưa nay làm việc ngang ngược, còn rất tham lam, anh ta không muốn làm việc giúp cho nhà họ Chu, nhưng lại không thể đắc tội, cứ ậm ờ làm qua loa là được.

“Hy vọng cảnh sát Ngụy nói được làm được!”

Giọng điệu của ông cụ Chu đầy trào phúng, sao ông ta lại không nhìn ra Ngụy Chương Trình không làm việc hết sức cơ chứ, nhưng lúc này ông ta chẳng có ai dùng vừa tay, chỉ có thể sử dụng tên họ Ngụy này trước, đợi người của ông ta từ Bắc Kinh đến rồi lại nói.

“Vâng!”

Ngụy Chương Trình thầm mắng một câu cáo già, ngoài mặt vẫn rất cung kính.

“Đồng chí Đường Niệm Niệm rất lanh lợi, còn là người bản địa, kêu cô ta tới gia nhập điều tra đi!”

Ông cụ Chu lại chỉ đích danh Đường Niệm Niệm, ông ta muốn đặt con khốn kia dưới con mắt của mình để quan sát.

Bình Luận (0)
Comment