“Đi Ngoại Than chơi, chú Tiền chú thì sao?”
Ngoại Than ở Thượng Hải là điểm check in phải đi khi đi du lịch, trước đây Đường Niệm Niệm từng tới rất nhiều lần, nhưng chưa từng thấy Ngoại Than của thập niên bảy mươi, cô muốn đi xem thử.
Ngày mai lại đến miếu Thành Hoàng xem thử, Thượng Hải ở thập niên 70 còn giữ lại rất nhiều kiến trúc dân quốc, đặc biệt là các con hẻm cũ, cô muốn chụp một số ảnh, qua mấy chục năm nữa, những con hẻm cũ này đều bị tháo dỡ, không còn nhìn thấy nữa.
“Chú cũng muốn đến Ngoại Than, đi cùng đi, vừa hay các cháu chụp giúp chú vài tấm ảnh.”
Xưởng trưởng Tiền được gãi đúng chỗ ngứa, ông ấy đang sầu không có ai chụp hình.
Xưởng trưởng Tiền hưng phấn vốn không ý thức được mình làm bóng đèn, ông ấy đã hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui chụp hình.
Không sai, xưởng trưởng Tiền ngập tràn dã tâm không chỉ có một cái tên đáng yêu, còn có một trái tim yêu cái đẹp, việc ông ấy yêu nhất chính là chụp hình, mỗi lần ra ngoài đều phải mang theo máy chụp hình, chụp hình check in, lưu lại làm kỷ niệm.
Trong nhà ông ấy có tới tận mười cuốn album ảnh, đặc biệt mua một cái rương to bỏ album ảnh.
Nếu xưởng trưởng Tiền sống ở thời đại trí năng, tuyệt đối mỗi ngày đều sẽ đăng mười mấy bức ảnh tự chụp lên vòng bạn bè.
Đường Niệm Niệm đặc biệt thay một bộ đồ khác, cũng mang theo máy chụp hình, còn có cuộn phim, Thẩm Kiêu lái xe, ba người rất nhanh đã tới Ngoại Than.
Ngoại Than của thập niên 70 không rực rỡ như mấy chục năm sau, trông có hơi xám xịt, nhưng lại là phong cảnh xinh đẹp tự nhiên thuần túy nhất, trên Ngoại Than có không ít người đi lại, trong đó không ít đôi vợ chồng trẻ lời chàng ý thiếp, nhìn một cái liền biết đang trong giai đoạn nồng thắm.
Chẳng trách Ngoại Than được xưng là bãi tình nhân, quả thực là một nơi lý tưởng để hẹn hò.
Ngoại Than năm 73
Đường Nam Kinh, Ngoại Than của thập niên 70
“Tiểu Đường, chú tạo dáng ổn chứ? Có phải tóc phải dày hơn không?”
Xưởng trưởng Tiền vừa tới Ngoại Than đã tỏ ra cực kỳ không ổn trọng, lúc thì ngồi, lúc thì đứng, lúc thì dựa vào lan can, lúc lại nghiêng người, còn thi thoảng lấy cái gương nhỏ ra chải tóc.
Tổng cộng cũng chỉ có từng ấy tóc, bất luận ông ấy chải chuốt thế nào cũng không thể biến thành rừng rậm, nhưng xưởng trưởng Tiền lại vui vì điều đó, mỗi lần chụp một tấm, đều phải lấy gương ra soi một chút.
Đường Niệm Niệm chỉ đành chụp cho ông ấy trước, bây giờ cô cảm thấy xưởng trưởng Tiền làm xưởng trưởng quá uổng, giỏi tạo dáng như vậy, nên đi làm minh tinh!
“Đợi chút, chú đổi tư thế.”
Xưởng trưởng Tiền vốn đang nghiêng người dựa vào lan can, hai tay đặt lên lan can, trông rất có cảm giác, nhưng ông ấy lại có linh cảm mới, quyết định đổi tư thế khác, một tay giơ lên, đặt phía sau đầu, thân thể nghiêng nghiêng về phía Đường Niệm Niệm, đầu cũng quay lại, nhìn về ống kính.
Tư thế này, lập tức khiến Đường Niệm Niệm nhớ tới mỹ nữ mặc bikini trên lịch treo tường, chính là như thế này.
“Shh!”
Đường Niệm Niệm hít một ngụm khí lạnh, vội vàng chà da gà nổi lên trên cánh tay, tâm hồn thiếu nữ của ông chú trung niên không thể tổn thương được!
“Một hai ba, đẹp!”
Đường Niệm Niệm nhanh chóng ấn xuống, chụp tách tách tách, cuộn phim trong máy chụp hình của xưởng trưởng Tiền đã chụp hết, đại khái chụp được mười mấy tấm.
“Sao lại nhanh hết như vậy, còn chưa chụp gì mấy!”
Xưởng trưởng Tiền nuối tiếc, ông ấy còn có rất nhiều kiểu dáng vẫn chưa tạo, nên mang thêm một cuộn phim nữa, nhưng cuộn phim quá đắt, ông ấy hơi tiếc.
Đường Niệm Niệm giật giật khóe miệng, cô và Thẩm Kiêu chưa chụp tấm nào, chụp cho chú hết rồi, còn nói chưa chụp mấy.
Mặt mũi đâu?
“Chú Tiền, chú chụp cho cháu và Thẩm Kiêu đi!”
Đường Niệm Niệm nhét máy chụp hình của mình vào tay ông ấy, kéo Thẩm Kiêu đi tìm chỗ.
“Tiểu Đường, máy chụp hình này của cháu không tệ nha, bao nhiêu tiền?”
Máy chụp hình của Đường Niệm Niệm là phiên bản cổ điển, có một đợt thịnh hành phục cổ, đồng hồ cổ điển, máy chụp hình cổ điển, máy may cổ điển, còn có xe đạp cổ điển, cô đã thu thập không ít khi mạt thế tới.