Đường Niệm Niệm giật giật khóe miệng, cô thế mà lại nhìn thấy nét xinh đẹp trên người một ông chú.
Hai cậu cháu này, một đen một trắng, một đô con một nhỏ bé, một văn một võ, thật sự rất không giống!
“Cậu, cô ấy là Niệm Niệm.”
Thẩm Kiêu long trọng giới thiệu, gương mặt lạnh lùng trở nên rất ấm áp.
“Tiểu Đường, cậu là cậu của Tiểu Kiêu, cảm ơn cháu trước đây đã chăm sóc nó!”
Phó Thanh Hàn bỗng nhiên gập người, đây là việc ông ấy vẫn luôn muốn làm.
Khi cháu trai mất tích, ông ấy cũng mới hơn hai mươi tuổi, hơn nữa ông ấy du học nước ngoài nhiều năm, nền tảng trong nước không vững, không có bao nhiêu mối quan hệ, khi đó ông ấy giống như con ruồi mất đầu, không dò la được tung tích của Tiểu Kiêu.
Thậm chí ông ấy còn tưởng Tiểu Kiêu đã…mất rồi.
May mà Tiểu Kiêu gặp được vợ chồng Dã Lang, còn được bà cháu Đường Niệm Niệm cứu, sau khi được đón về, Thẩm Kiêu đã kể cho ông ấy biết những chuyện đã trải qua suốt những năm đó, khi đó ông ấy đã muốn đi tìm gia đình Đường Niệm Niệm cảm ơn.
Nhưng khi đó bởi vì ông ấy từng du học, bị bên trên thẩm tra, không thể rời khỏi thủ đô, ông ấy cũng sợ sẽ mang tới phiền phức cho gia đình Đường Niệm Niệm, cho nên tâm nguyện này vẫn chưa thể thực hiện được.
“Cậu đừng khách sáo, chúng ta đều là người một nhà.”
Đường Niệm Niệm đỡ Phó Thanh Hàn lên, đổi lại là người khác, cô sẽ không cứu đâu!
Phó Thanh Hàn gập nửa người, không thể thành công, bởi vì ông ấy quá yếu, chỉ đành thẳng lưng lên, trong lòng lại nghĩ dù sao đời này của ông ấy cũng sẽ không kết hôn, nửa gia sản nhà họ Phó của ông ấy sẽ cho Tiểu Đường hết.
“Đến chỗ cậu chơi.”
Phó Thanh Hàn mời họ tới nhà chơi, dưới tòa văn phòng người qua kẻ lại, không tiện nói chuyện.
Tòa ký túc xá của nhà máy thuyền rất tốt, hơn nữa Phó Thanh Hàn là nhân viên kỹ thuật trọng yếu, đãi ngộ rất tốt, được phân một căn hộ ba phòng, còn có nhà vệ sinh và nhà tắm riêng.
Nhưng trong nhà bài trí rất đơn giản, chỉ có bàn ghế và giường, còn có hai cái bàn sách rất lớn, bày toàn là sách, cả tiếng Trung lẫn tiếng nước ngoài, Đường Niệm Niệm chỉ nhìn lướt qua liền biết là tài liệu về phương diện đóng thuyền.
“Uống cà phê hay trà!”
Phó Thanh Hàn cười hỏi.
“Cà phê ạ!”
Đường Niệm Niệm không chút do dự, so với trà, cô thích uống cà phê hơn.
Chỉ là ở niên đại này, cho dù có tiền cũng không mua được cà phê, trừ phi dùng phiếu kiều hối tới cửa hàng hoa kiều mua.
Nhưng phiếu kiều hối quá quý giá, chỉ có khi người nhà hoa kiều nhận được ngoại hối, mới được phân phát, hoặc là nhân viên từ nước ngoài tới Hoa Quốc làm việc.
Có một số người nhà hoa kiều sẽ lấy một số phiếu kiều hối ra chợ đen bán, nhưng số lượng không nhiều.
Trong không gian của Đường Niệm Niệm có cà phê, còn có máy pha cà phê và hạt cà phê, nhưng cô lười tự pha, luôn pha cà phê tốc hành uống, vĩnh viễn không thể so với cà phê xay tay được.
Phó Thanh Hàn lấy máy pha cà phê ra, ông ấy du học châu Âu, thói quen ăn uống chịu ảnh hưởng của bên đó, thích uống cà phê và ăn bánh mì.
Chẳng bao lâu, trong nhà truyền ra mùi thơm đậm của cà phê, Đường Niệm Niệm hít sâu một hơi, chính là mùi này, đã lâu rồi không ngửi được.
“Nào, nếm thử tay nghề của cậu!”
Phó Thanh Hàn pha hai ly, mình một ly, Đường Niệm Niệm một ly, pha cho Thẩm Kiêu sữa mạch nha.
Ông ấy tiếc.
Hạt cà phê khó kiếm, phiếu kiều hối mỗi tháng của ông ấy đều dùng để mua cà phê, hơn nữa cho Thẩm Kiêu uống cũng không khác gì bò nhai mẫu đơn, mặc kệ uống gì, thằng nhóc này đều không ngấm được.
Thẩm Kiêu cũng không thích uống thứ nước thuốc đắng này, anh cũng không hiểu vì sao cậu thích uống nước thuốc đắng, sữa mạch nha ngọt lịm ngon biết bao.
“Thơm thật!”
Đường Niệm Niệm uống một ngụm, thành thật khen, hương vị này đỉnh thật.
“Thích thì tốt!”
Phó Thanh Hàn cười rất vui.
Uống xong một ly cà phê, Thẩm Kiêu liền nói lời tạm biệt, công việc của Phó Thanh Hàn rất bận, hơn nữa sức khỏe không tốt, nếu chiếm dụng quá nhiều thời gian làm việc của ông ấy, buổi tối lại phải tăng ca.
“Niệm Niệm, cái này cho cháu!”
Phó Thanh Hàn vào phòng ngủ, qua một lúc mới đi ra, trong tay cầm một cái thánh giá màu đen, nhưng chỉ có một nửa, trông giống như mặt dây chuyền.