Lưu Kim Phúc là một đại hán gian trước giải phóng, đã phạm tội tày đình, có điều trước giải phóng ông ta đã bị xử chết rồi, sau khi em trai chết ông Liễu quỷ quyệt đã chuyển nhà đến Bắc Kinh, thay tên đổi họ, làm giả thân phận thầy dạy học, thành công dối lừa qua ải, lão ta còn trà trộn vào Cục Văn hóa làm cán hộ.
Người của Cát Vĩ Hội lấy được bức ảnh của Lưu Kim Phúc, còn có ảnh chung của ông ta và ông Liễu, cùng với Toàn Gia Phúc, chứng cứ rành rành không thể chối cãi.
Ông Liễu nhìn thấy từng bức hình một thì sắc mặt trắng nhợt, sức lực tinh thần như bị rút cạn, đầu ông ta rủ xuống uể oải, tóc cũng bạc đi nhiều trong thoáng chốc.
Hết rồi, nhà họ Lưu tận rồi!
Đáng lẽ ông ta nên nghe lời vợ mình quay về quê sinh sống, có lẽ sẽ không có họa lớn của ngày hôm nay.
Ông Liễu đang vô cùng hối hận bỗng nhớ đến nhà họ Chu, trong cơn tuyệt vọng chợt dấy lên một tia hy vọng, chỉ cần nhà họ Chu chịu giúp thì chắc chắn nhà họ Lưu sẽ không có việc gì.
Cát Vĩ Hội đưa tất cả người của nhà họ Liễu đi, tài sản của nhà họ Liễu cũng đều bị tịch thu, bọn họ còn lục soát được chục rương hòm bên trong tầng hầm của nhà họ Liễu, bên trong ấy đều là vàng bạc châu báu.
“Cẩu hán gian, vậy mà lại vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân nhiều như thế, hừ!”
Người của Cát Vĩ Hội lòng đầy căm phẫn nên đương nhiên ra tay sẽ không nhẹ nhàng với người nhà họ Liễu, bất kể là nam hay nữ thì đều bị cạo trọc nửa đầu.
Đến cả Liễu Như Lan cũng không thoát khỏi.
“Trời sẽ vong… a…”
Bà cụ Liễu yếu ớt phải nhờ cháu gái dìu đỡ mới miễn cưỡng đứng được, sau khi bị Cát Vĩ Hội cạo đầu, bà ta thở không ra hơi, hai mắt trắng dã, đi rồi.
“Bà nội…” Liễu Như Lan đau đớn gào lên, nhưng bà cụ Liễu đã chết mất rồi.
Cát Vĩ Hội không có chút dao động nào đối với cái chết của bà cụ Liễu mà thậm chí còn cảm thấy chết cực kỳ hay, dựa vào đâu mà cẩu hán gian lại được sống?
Người nhà họ Liễu bị bắt giữ, tội danh là bán quốc, cả nhà lớn nhỏ đều không thể thoát tội, bao gồm cả con gái của nhà họ Liễu đã lấy chồng, nhà chồng của bọn họ biết được chuyện này thì lập tức ly hôn, vạch rõ ranh giới.
Thời gian Thẩm Kiêu gọi điện thoại báo cáo mới qua có hai ngày mà thôi.
Thẩm Kiêu nhận được tin tức từ Bắc Kinh truyền tới liền nói cho Đường Niệm Niệm.
“Hiệu suất của Cát Vĩ Hội ở Bắc Kinh được đấy.”
Đường Niệm Niệm không tiếc lời khen, người của Cát Vĩ Hội không phải ai cũng là Hà Chí Thắng, có một vài người khá được.
“Nhà họ Chu thì sao?” cô lại hỏi.
“Bị phía trên phê bình rồi, nếu không phải sức khỏe của ông cụ Chu không tốt thì chắc chắn bên trên sẽ phạt nghiêm khắc nhà họ Chu!” Thẩm Kiêu cười đáp.
Ông cụ Chu xin liệt sĩ cho nhà họ Liễu, còn qua lại mật thiết với nhà họ Liễu, nên bên trên rất tức giận, hơn nữa mấy năm nay nhà họ Chu hành động càn quấy, nhất là mấy đứa cháu trai của Chu Tư Nhân đã làm không ít chuyện xấu xa độc tài, đã có người bất mãn với nhà họ Chu từ lâu rồi.
Bây giờ nhà họ Chu nguy hiểm cận kề nên tất nhiên sẽ có kha khá người giậu đổ bìm leo, sức khỏe ông cụ Chu yếu ớt nào có chịu được gió sương gian nan nhiều như thế, bệnh càng trầm trọng hơn.
“Ông cụ Chu sắp chết rồi!”
Đường Niệm Niệm cười rất đỗi vui sướng, vốn lão già này còn có thể gắng gượng đến sang năm nhưng chắc bây giờ không gắng nổi được.
Kiếp trước nhà họ Chu hại nhà họ Đường và cha mẹ ruột của cô tan cửa nát nhà, kiếp này cô trả hết lại cho nhà họ Chu.
Tâm trạng của Đường Niệm Niệm cực kỳ tốt, cô chuẩn bị đến công ty bách hóa, cô muốn đi mua vài cái băng vệ sinh, công ty bách hóa ở Chư Thành không được bán chỉ có cửa hàng Hoa kiều ở Thượng Hải mới có thể bán được, phải dùng phiếu kiều hối để mua.
Trong không gian của cô có băng vệ sinh nhưng khác với cái của bây giờ, cái của hiện giờ không có cánh, cô phải mua một ít để bên ngoài.
Thẩm Kiêu không lái xe mà đi xe đạp đèo Đường Niệm Niệm.
Vì để thỏa mãn mong muốn chụp được nhiều con hẻm cũ của Đường Niệm Niệm mà Thẩm Kiêu đã đặc biệt đi qua đi lại trong các con ngõ hẻm khác nhau, dọc đường Đường Niệm Niệm đều chụp ảnh, bận rộn vô cùng, đến cả chảo nước sôi cô cũng chụp mấy bức, kiểu cửa hàng cung cấp nước sôi cũ này về cơ bản hậu thế sẽ không thấy được.
Hơn nữa chảo nước sôi ở trong lòng người dân đã từng ở thành cổ không chỉ là quán nước sôi mà còn là nơi tích hợp chỗ nhàn rỗi như quán trà, nơi giải trí, chốn nghe sách.