Cơn buồn ngủ của Đường Niệm Niệm lập tức biến mất, dùng sức vỗ đầu, sao cô lại quên mất nhà mẹ của thím hai chứ?
Nhà mẹ của Tuyên Trân Châu ở công xã Sơn Hà Hồ, sau này là nơi sản xuất ngọc trai nước ngọt lớn nhất cả nước, nghe nói lịch sử nuôi trồng ngọc trai nước ngọt ở Sơn Hà Hồ bắt nguồn từ Phạm Lãi Việt Quốc thời Xuân Thu, cũng tức là phú hào Đào Chu Công đại danh lừng lẫy.
Năm đó Phạm Lãi nhìn thấu bộ mặt của Câu Tiễn, xin từ chức, bắt đầu làm ăn, còn cực kỳ thành công, nuôi trồng ngọc trai nước ngọt được bắt đầu từ chỗ ông ấy, hơn nữa tên của Chư Thành trước đây là Châu Cơ, cũng bắt nguồn từ việc này.
“Thím hai, phía nhà mẹ thím còn có người nuôi trai?” Đường Niệm Niệm hỏi.
“Có, nuôi không nhiều.”
Tuyên Trân Châu gật đầu, ngọc trai bây giờ chủ yếu bán cho công ty y dược điều chế thuốc, nhu cầu mỗi năm không nhiều, trong thôn đều chỉ nuôi trồng quy mô nhỏ.
Đường Niệm Niệm nghĩ ngợi rồi nói: “Thím hai, thím về nhà mẹ một chuyến, cầm ít hàng mẫu của đồ thủ công vỏ sò và ngọc trai tới, cháu xem thử.”
Cô không nhắc tới dây chuyền khuyên tai, bây giờ chắc chắn không có.
Phái nữ trên phố đều lấy đơn giản làm cái đẹp, cùng lắm là buộc một cái khăn lụa, kẹp một cái kẹp tóc, nếu đeo dây chuyền và khuyên tai, sẽ bị người khác nói là tác phong tiểu thư nhà tư bản, nhẹ thì bị phê bình, nặng thì bị chụp mũ, không ai dám mạo hiểm như vậy.
Nhưng Đường Niệm Niệm không muốn từ bỏ miếng thịt mỡ này, đợi cô đến hội quảng giao một chuyến xem thử, nếu bán được, sau khi quay về cô sẽ mở rộng quy mô, xin làm trang sức ngọc trai, không thể chỉ bán ngọc trai nguyên bản cho người Tây được.
Kiếp trước cô từng tham quan nhà triển lãm ngọc trai ở Sơn Hà Hồ, nghe bình luận viên nói về lịch sử phát triển của ngọc trai, thập niên 90, ngọc trai nước ngọt ở Sơn Hà Hồ chủ yếu xuất khẩu, nhưng đều dùng mức giá cực thấp bán sỉ, sau khi người Tây nhập sỉ về, làm thành trang sức ngọc trai tinh xảo cao cấp, dùng giá cao bán về Trung Quốc.
Sau đó trong nước dần thức tỉnh ý thức nhãn hiệu, khai thác nhãn hiệu của bản thân, mới không còn đi theo con đường bán sỉ giá thấp nữa.
Đường Niệm Niệm nghĩ phải tạo nặn lý niệm nhãn hiệu cho người Sơn Hà Hồ từ bây giờ, không thể để người Tây chiếm lợi nhiều năm như thế nữa.
Tuyên Trân Châu vui vẻ gật đầu, nói: “Thím về ngay, cha thím cũng nuôi trai!”
Cha bà ấy biết nuôi trai, hơn nữa còn dày dặn kinh nghiệm, bà ấy tên Tuyên Trân Châu, chị gái tên Tuyên Minh Châu, nhà bà ấy chỉ có hai chị em, không có anh em trai, chị gái kén rể.
Tuyên Trân Châu chạy về nhà máy vớ xin nghỉ, hưng phấn cưỡi xe đạp về nhà mẹ.
Tối nay, nhà họ Đường cực kỳ náo nhiệt, trong sân chen chúc đầy người, đều là thôn dân đang bưng bát cơm tới xem ti vi, trong sân không còn chỗ đứng, liền chen tới bên ngoài, náo nhiệt giống như khi xem phim ngoài trời.
Còn có một số người dứt khoát trèo lên cây, đứng cao, nhìn xa, chỉ là có hơi thử thách thị lực và thính lực.
Đường Niệm Niệm ngồi ở góc sân ăn cơm, cô không có hứng thú với chương trình ti vi bây giờ, ngoài tin tức chỉ có hí khúc, ngay cả quảng cáo cũng không có, chương trình ti vi quá đơn điệu.
Trong ti vi vừa hay chiếu lịch phát sóng, các thôn dân nói to: “Còn hai ngày nữa là hạ chí rồi!”
“Làm việc ngày ngày nên không xem lịch, thời gian trôi qua nhanh thật!”
“Hạ chí phải ăn bánh nếp, ngày mai lên núi hái hoa tùng, làm bánh nếp hoa tùng!”
“Nhà mẹ tôi ăn bánh thanh!”
“Nhà mẹ tôi dùng bánh cuốn rau đay, ngày mai tôi đi hái ít rau đay về!”
Mấy người phụ nữ từ thôn khác gả tới đều nói món ăn vặt hạ chí ở nhà mẹ, Chư Thành có phong tục hạ chí ăn bánh nếp, nhưng cách làm của mỗi hương trấn lại khác nhau.
Đường Niệm Niệm nuốt nước miếng, cô thèm.
Cảm thấy ăn bánh nếp là ký ức rất lâu rất lâu trước đây rồi, cô cũng đã quên mất mùi vị, nhưng cô nhớ bánh nếp do bà cụ Đường làm cực kỳ ngon, còn có bánh nếp kẹp rau đay do bác ba làm cũng cực kỳ cực kỳ ngon.
Cô đều muốn ăn.