Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu ( Dịch Full )

Chương 518

Chương 518 -
Chương 518 -

Đường Niệm Niệm là một con nhóc nhà quê, chắc chắn không bước vào cửa nhà họ Thẩm được, có thể làm tình nhân nhỏ cho anh ta, Thẩm Bằng anh ta cũng coi như người có kiến thức sâu rộng, dù vậy đây cũng là lần đầu thấy một người đẹp như vậy, nhìn một cái đã ngứa ngáy trong lòng.

“Chuyện của tôi không liên quan tới mấy người!”

Thẩm Kiêu lạnh lùng cảnh cáo, nếu Thẩm Bằng còn tiếp tục lén lút thậm thụt nhìn Đường Niệm Niệm nữa, anh chắc chắn sẽ móc mắt tên khốn này.

“Tiểu Kiêu nói vậy là không đúng, chúng ta chính là người một nhà, một bút không thể viết được hai chữ Thẩm, chẳng lẽ cậu vì người phụ nữ này mà quyết liệt với nhà họ Thẩm sao?” Thẩm Bằng ngoài cười trong lòng thì không, trong lòng còn ước gì Thẩm Kiêu mau cút ra khỏi nhà họ Thẩm, như thế tất cả tài sản của nhà họ Thẩm đều là của anh ta và em trai.

“Một bút không thể viết ra được hai chữ Thẩm, nhưng một bụng có thể sinh ra hai họ, lúc Thẩm Bằng anh đến nhà họ Thẩm cũng đã được năm tuổi, cho dù là một đứa ngốc cũng nhớ rõ cha ruột mình là ai, cũng đúng, có lẽ anh thật sự không biết, dù sao Phó Bạch Lan cũng có quá trời đàn ông, có khi bản thân bà ta cũng không biết cha anh là ai đâu.”

Bình thường Thẩm Kiêu tích chữ như vàng, bây giờ lại nói một tràng dài, chữ nào chữ nấy đều độc hơn cả thạch tín.

Minh Chấn Hưng ngồi bên cạnh lặng lẽ uống trà, mặc dù không ngẩng đầu lên, mà tai lại dựng thẳng, trong đầu tự động đeo sừng lên đầu cha Thẩm.

Người phụ nữ Phó Bạch Lan này, ông ấy vừa nhìn đã có cảm giác không phải người đứng đắn, đi đứng ăn nói đều giống với mấy bà chị sống trong lầu xanh thời xưa, khổ nỗi lão Thẩm lại ưng kiểu vậy, coi người phụ nữ đi đứng uốn éo đó thành bảo bối, vợ chính liều mạng sinh ra đứa con trai ruột, lại trở nên hèn hạ như cỏ rác, dại dột hết thuốc chữa.

Minh Chấn Hưng cũng từng gặp mẹ ruột của Thẩm Kiêu, dịu dàng lương thiện, thông minh lễ độ, là một tiểu thư khuê các chính hiệu, tốt hơn Phó Bách Lan gấp trăm lần, nhưng lại không được chồng thương, là một người phụ nữ đáng thương.

Thẩm Bằng tức tới mức xanh mặt, nghiến chặt răng, ánh mắt như muốn ăn thịt người. Thẩm Kiêu nhìn anh ta chế giễu, tiếp tục độc miệng: “Khách của Phó Bạch Lan còn nhiều như lông trâu cũng chẳng phải bí mật gì ở Bắc Kinh, cũng chỉ có Thẩm Chí Viễn kia mới ngu ngốc tới mức coi một con đi*m thành báu vật, cam tâm tình nguyện nuôi con hoang giúp bà ta, mang họ Thẩm chung với bọn dơ bẩn các người khiến tôi thấy ghê tởm, nếu sau này còn xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, tôi bẻ gãy cổ anh!”

Trên người Thẩm Kiêu bắn ra sát khí, Thẩm Kiêu sợ tới mức lùi về sau một bước, vẻ mặt sợ hãi, vừa rồi anh ta thật sự cảm thấy tên tạp chủng kia muốn giết mình.

Minh Chấn Hưng lắc đầu, biểu cảm khinh thường, tên mềm yếu vô dụng, còn thua ngón chân Thẩm Kiêu nhà ông ấy.

Mấy năm nay lão Thẩm đều chỉ ăn phân nhỉ, nếu không sao trong đầu toàn chứa phân vậy?

“Thẩm Kiêu, dù mẹ tôi không sinh cậu, nhưng cũng là phụ huynh của cậu, còn nuôi nấng cậu, cậu nói năng lỗ mãng, còn hất nước bẩn lên người mẹ tôi, cậu có phải là người không vậy?” Thẩm Bằng tức giận mắng, trong lòng nổi lửa giận.

Bởi vì anh ta cũng đã từng nghe những lời Thẩm Kiêu vừa nói.

Hơn nữa anh ta còn biết đó là sự thật.

Bởi vì khi mẹ vẫn chưa được gả vào nhà họ Thẩm, nhà họ Cố xảy ra chuyện, ba mẹ con bọn họ thật sự rất khó khăn, nhưng cuộc sống khổ cực đó chỉ kéo dài nửa tháng, sau đó bọn họ nhanh sống trải qua ngày tháng yên bình.

Thẩm Bằng biết, do mẹ mình leo lên những người đàn ông quyền thế, anh ta tận mắt nhìn thấy những người đàn ông đó ra vào phòng mẹ mình, sau đó mặt mày tươi cười rời đi, ngày hôm sau, sẽ có gạo, mì, ngũ cốc, dầu và cả thịt được đưa tới.

Cuộc sống như vậy kéo dài được nửa năm, chú Thẩm cưới mẹ anh ta, anh ta và em gái cũng sửa thành họ Thẩm, từ đó không còn ai khinh thường bọn họ, cuộc sống còn tốt hơn cả lúc ở nhà họ Cố.

Bởi vì đó là sự thật, nên Thẩm Bằng mới tức giận như thế, hai mắt đỏ bừng, còn muốn lao tới dạy dỗ Thẩm Kiêu.

Bình Luận (0)
Comment