Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu ( Dịch Full )

Chương 536

Chương 536 -
Chương 536 -

Tiếng hít thở của hàng xóm nhấp nhô lên xuống, mọi người quên cả quản lý biểu cảm gương mặt, trên mặt mỗi người đều rất sốc, khó tin nhìn Thẩm Chí Viễn.

Thẩm Chí Viễn bình thường đạo mạo trang nghiêm, biểu hiện cực kỳ đường hoàng, không ngờ lại là loại người này.

Các hàng xóm đều không hoài nghi tính thật giả của những lời nói này, bởi vì Thẩm Chí Viễn đối tốt với anh em Thẩm Bằng, mọi người đều thấy rõ.

Ân cần với anh em Thẩm Bằng, lạnh nhạt với Thẩm Kiêu, ngay cả một gương mặt cười cũng không có, các hàng xóm đã sớm nghi ngờ rồi, bây giờ cuối cùng cũng có được xác nhận, họ liền tin chắc là vậy.

“Nói nhăng nói cuội, toàn là nói láo, chị Trương, gọi điện thoại cho công an, bắt người phụ nữ ăn nói lung tung này lại!”

Thẩm Chí Viễn vừa tức vừa sợ, quát vào nhà.

“Đây đây, gọi điện thoại cho ai?”

Chị Trương chậm chạp chạy ra, tỏ ra rất ngơ ngác, dù sao thì bà ấy làm việc trong nhà bếp, không biết gì hết.

“Gọi công an tới, cứ nói có người gây sự ở nhà tôi!”

Thẩm Chí Viễn bình tĩnh lại, ông ta không thể mất bình tĩnh, phải vững.

Chuyện của ông ta và Phó Bạch Lan, không có bất cứ chứng cứ nào, cho dù Đường Niệm Niệm nói rách họng cũng vô dụng.

“Ai gây sự? Tôi dạy dỗ người đó!”

Gương mặt ‘đôn hậu’ của chị Trương lập tức hiện lên phẫn nộ bất bình, cầm cái chổi ở góc tường lên, muốn đi dạy dỗ người ta, còn mắng mỏ nói: “Cái thứ gan to bằng trời, thế mà lại dám tới nhà họ Thẩm gây sự, ăn gan hùm mật gấu à? Bà đây quất chết nó!”

Thẩm Chí Viễn càng đau đầu, chị Trương quả thực nấu ăn rất ngon, nhưng đầu óc ngốc thật, phản ứng cũng chậm hơn ba nhịp so với người khác.

“Chị đi gọi điện thoại, đi ngay bây giờ!”

Thẩm Chí Viễn thiếu kiên nhẫn, ngữ khí cũng không thân thiện như bình thường.

Chị Trương cũng không dám giả ngốc nữa, ngại ngùng nhìn Thẩm Kiêu, chậm chạp chạy đi gọi điện thoại, khi qua bậc cửa, còn bất cẩn ngã một cái.

“Ây dô, sức ngày càng yếu, cái eo của tôi…ây dô…sắp gãy rồi…”

Chị Trương đỡ eo, rên ây dô ây dô, đi cả buổi cũng chưa đi vào nhà.

Phó Bạch Lan nhìn tới nóng máu, đích thân chạy vào nhà gọi điện thoại, tạp chủng Thẩm Kiêu này có bản lĩnh rồi, dẫn một con nhỏ mồm mép tới nhà phá hoại danh tiếng của bà ta, hừ, thật sự cho rằng như vậy có thể lật đổ bà ta sao?

Thật ngây thơ, chuyện không bằng không chứng, cho dù nói rách họng cũng vô dụng, Thẩm Chí Viễn chức vị không thấp, bên trên chắc chắn sẽ không vì những lời đàm tiếu không có chứng cứ này mà xử phạt lão Thẩm.

Ngược lại là tên tạp chủng Thẩm Kiêu, sau này ở trong bộ đội khó mà đi lên.

Trước đây Thẩm Chí Viễn niệm tình cha con, cho tạp chủng này không ít tài nguyên, bây giờ cuối cùng cũng trở mặt, lão Thẩm sẽ không còn băn khoăn tới tên tạp chủng này nữa, tài nguyên nhà họ Thẩm cũng thuộc hết về con trai bà ta.

Phó Bạch Lan luôn cho rằng thành tích mà Thẩm Kiêu đạt được trong bộ đội đều là công lao của Thẩm Chí Viễn.

Vì chuyện này, bà ta không ít lần nói bóng gió bên tai Thẩm Chí Viễn, bây giờ cuối cùng bà ta cũng được như ý nguyện, ngược lại có chút vui sướng, còn cảm thấy Thẩm Kiêu quá ngu.

“Không cần các người gọi điện thoại, Thẩm Kiêu, chúng ta đi!”

Đường Niệm Niệm kéo Thẩm Kiêu sải bước đi, hôm nay đã trở mặt, sau này không cần tới nhà nữa.

Nhưng buổi tối vẫn phải tới một chuyến, mang của hồi môn của Phó Thanh Lan đi.

Thẩm Chí Viễn trơ mắt nhìn nghịch tử và Đường Niệm Niệm rời đi, bóng lưng biến mất trong con ngõ, ông ta tựa như cảm nhận được trong lòng có thứ gì đó hoàn toàn mất đi.

Ông ta há miệng, nhưng lại khép lại.

Cho nghịch tử chút bài học cũng tốt, miễn cho tên súc sinh này thật sự tưởng rằng cánh của mình cứng rồi.

Sau này ông ta gọi điện thoại cho Minh Chấn Hưng, bảo đừng chiếu cố nghịch tử nữa, để tên súc sinh này nếm trải gió sương, biết không có sự chiếu cố của ông ta, cuộc sống khó khăn cỡ nào!

Bình Luận (0)
Comment