Thẩm Chí Viễn và Lưu Tường đang đánh nhau dữ dội, không hề phát hiện cảnh cổng lớn đóng chặt đang lẳng lặng mở ra.
Tiếng động trong sân rất lớn, hàng xóm xung quanh đều bị thu hút tới đây, cổng lớn mở rộng, thấy rất rõ.
Lưu Tường lõa thể đang đánh nhau với một người đàn ông mặc quần áo.
Một người phụ nữ ngồi đất trong phòng lớn hình như cũng không mặc quần áo.
Quần chúng lập tức tỉnh người, nhanh chóng nhận ra ba điểm chính,
Hai nam một nữ,
Một nam một nữ không mặc quần áo,
Hai người đàn ông đang đánh nhau.
Rõ ràng là đánh ghen, người tình và chồng đang đánh nhau!
Quần chúng được hóng chuyện cũng không quên kêu những người khác tới xem tuồng, có chuyện thì mọi người cùng hóng.
“Đừng đánh nữa, cầu xin hai người đứng đánh nữa, mau đóng cửa lại đi!”
Phó Bạch Lan sợ hãi vô cùng, muốn đứng lên đi vào phòng, nhưng chỉ cần bà ta đứng dậy, chân cong lên sẽ rất đau, không thể đứng dậy nổi.
Bà ta chỉ đành khóc lóc cầu xin hai người đàn ông.
Thẩm Chí Viễn phát hiện đám người ngoài cửa, ra tay ác hơn, mắng chửi: “Bọn bây gây gièm pha không biết xấu hổ mà còn sợ người khác nhìn thấy sao?”
Người có lỗi không phải ông ta, ông ta không sợ mất mặt.
Còn có ba đứa con hoang trong nhà, ông ta cũng phải đuổi ra khỏi nhà.
Lưu Tường vẫn đau lòng cho Phó Bạch Lan, muốn đi đóng cửa lại, nhưng Thẩm Chí Viễn sống chết quấn lấy ông ta, hai người lại đánh nhau, còn vừa đánh vừa mắng.
Vì thế, nhóm người hóng chuyện nhanh chóng hiểu được tiền căn câu chuyện, ánh mắt nhìn Phó Bạch Lan vô cùng khinh thường, vô cùng đồng tình với Thẩm Chí Viễn.
Đội sừng hai mươi năm, còn phải nuôi con hoang cho người khác, người đàn ông này đúng là đại oan số một thế giới mà.
“Phó Bạch Lan vốn dĩ là người phụ nữ của ông mày, thời gian ông mày và cô ấy ở bên nhau còn nhiều hơn bên mày, mày có gì không phục? Con cũng không sinh được thì gọi là đàn ông gì chứ!”
Lưu Tường dứt khoát liều mạng, dù sao cũng đã bị người ta thấy, ông ta nói thẳng thừng, mấy năm nay ông ta cũng tích góp được không ít tiền, nuôi nổi con và Phó Bạch Lan.
“Ông mày đánh chết tên không biết xấu hổ mày!”
Hai mắt Thẩm Chí Viễn đỏ ngầu, ông ta vẫn luôn cho rằng, lần đầu tiên của Phó Bạch Lan là cho ông ta, nhưng không ngờ rằng lại là của tên đàn ông xấu xí này!
Năm đó ông ta và Phó Bạch Lan là anh tình em nguyện, vào đêm hôm trước khi bà ta gả vào nhà họ Cố, bọn họ đã không nhịn được ở bên nhau, sau chín tháng, Phó Bạch Lan sinh ra Thẩm Bằng, còn nói với ông ta, Thẩm Bằng là con của ông ta.
Thẩm Chí Viễn hoàn toàn tin tưởng, thời gian vô cùng chính xác.
Sau đó bọn họ luôn âm thầm hẹn hò, Phó Bạch Lan lại sinh ra Thẩm Ly, cũng nói là con gái của ông ta, ông vì muốn gia đình đoàn viên mà tìm mọi cách làm nhà họ Cố sụp đổ, còn lạnh nhạt, không quan tâm tới vợ mình là Phó Thanh Lan.
Kết quả ông ta lại bị lừa gần ba mươi năm, ông ta còn chẳng quan tâm tới đứa con trai duy nhất của mình, mặc kệ con khốn Phó Bạch Lan này hãm hại Thẩm Kiêu.
Ông ta tuyệt đối không tha cho con khốn này!
Thẩm Chí Viễn tức giận tới mức khó thở, liều mạng vung nắm đấm, nhưng Lưu Tường cũng không yếu, cả hai đều đổ máu.
Cuối cùng cán bộ khu phố chạy tới kéo bọn họ ra, hỏi han đầu đuôi câu chuyện.
“Bọn họ ngoại tình, phá hỏng quân hôn!”
Thẩm Chí Viễn lấy ra giấy tờ tùy thân của mình, lần này ông ta muốn đôi nam nữ chó má này phải chết!
“Lão Thẩm, không phải như thế, anh nghe em nói!”
Phó Bạch Lan quỳ xuống, ôm chân Thẩm Chí Viễn cầu xin.
“Cút!”
Thẩm Chí Viễn đá văng, con khốn này đừng làm dơ chân ông ta.
Phó Bạch Lan khóc lóc ngã xuống đất, miệng lưỡi như vàng của bà ta lúc này không còn chút tác dụng nào, bà ta càng lo lắng cuộc sống mai sau.
Nếu như bị đưa tới nông trường cải tạo thì phải làm sao đây?