Mấy cái hòm trong tủ rơi xuống, tất cả đều rơi trên người Chu Tư Lượng, có một cái hòm còn nện lên trên đầu anh ta.
Đợi tới lúc có người dọn hết mấy cái hòm kia, Chu Tư Lượng đã tắt thở.
Chuyện xảy ra thứ hai liên quan tới anh em Chu Hưng Hoa và Chu Hưng Gia, biết được con trai (cháu trai) chết, hai anh em đau lòng xong thì sợ hãi càng nhiều hơn, bọn họ cảm thấy nhà họ Chu giống như đã bị ai để ý tới, một người chết rồi lại tiếp một người.
“Chẳng mấy chốc sẽ đến phiên chúng ta, trốn không thoát đâu!”
Chu Hưng Hoa tự lẩm bẩm, ông ta đã chấp nhận số mệnh.
Đàn ông đời thứ ba của nhà họ Chu đều đã chết hết, chỉ còn lại con gái cũng đã gả đi, đoán chừng có lẽ cuộc sống cũng không được tốt lắm, từ trước đến giờ con rể đều tỏ vẻ nịnh bợ, giờ nhà họ Chu gặp chuyện, nói không chừng con rể còn muốn ly hôn.
Chu Hưng Hoa thở dài, mặt mũi tràn đầy đau khổ.
Chu Hưng Gia cũng thở dài một cái, vợ con của họ còn mang vẻ mặt sầu khổ hơn.
Hai người ở chung với nhau, trong một túp lều nhỏ, được dựng tạm thời, chen vào hay xoay người đều khó khăn, trong căn nhà trước kia của bọn họ, phòng vệ sinh còn lớn hơn cái túp lều này.
Hai anh em cũng ăn cơm cùng nhau, không phải tình cảm tốt đẹp gì, chỉ vì muốn tiết kiệm củi lửa.
Tối hôm đó, túp lều của Chu Hưng Hoa bốc cháy, thế lửa rất lớn, hàng xóm cũng không dám đi dập lửa, chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn người nhà họ Chu, tất cả đều chôn thân trong biển lửa.
Cũng có người thấy thắc mắc, túp lều không lớn, dù có bốc cháy thì vẫn có thể chạy ra được chứ.
“Uống rượu, tôi thấy bọn họ có uống, nhất định là uống say rồi!” Có người lớn tiếng nói.
Kết quả là, tai nạn này cũng chẳng điều tra được gì.
Tiếp đó là anh em Phó Bạch Lan và Lưu Tường.
Phó Bạch Lan chết không tính là đẹp, dù bà ta tuổi đã cao nhưng vẫn còn nhan sắc, một vài tên đàn ông độc thân ở nông trường tất nhiên sẽ nổi lên lòng dâm dục, hơn nữa Phó Bạch Lan cũng không phải liệt nữ trong trắng gì, bà ta không muốn làm việc, cơ thể chính là công cụ tốt nhất.
Bà ta bị phát hiện đã chết trong phòng của một ông già du côn, bị chém mấy dao, chết vô cùng thảm.
Là do Lưu Tường chém.
Lưu Tường què chân, không làm việc nổi, sau khi đến nông trường, Phó Bạch Lan và ông ta mỗi người một ngả, bà ta dựa dẫm vào người đàn ông khác, Lưu Tường ôm hận trong lòng, tối hôm đó còn uống chút rượu, sau đó cầm dao chém chết tình nhân cũ.
Tiếp đó ông ta cũng tự sát.
Vụ án này cũng chẳng có gì hồi hộp, rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy.
“Lưu Tường giống như điên rồi, cầm dao chém Phó Bạch Lan, dọa chết người mà!”
“Chúng tôi cũng không dám can ngăn, dao không có mắt, lỡ đâu chém trên người tôi thì sao!”
Lời nói của quần chúng tại hiện trường đều giống nhau, chứng minh là Lưu Tường chém chết Phó Bạch Lan, sau đó tự cắt cổ chính mình.
Còn cả Phó Bạch Lâm, bị dọa đến nỗi bay hết hồn vía, người nhà họ Chu đã chết hết, em gái và Lưu Tường cũng chết, mới chỉ trong hai ngày đã chết sạch.
Nhát gan như Phó Bạch Lâm cũng bị dọa đến phát điên.
“Nhanh thôi sẽ đến đến lượt tôi, ha ha… Tôi sắp chết!”
Phó Bạch Lâm không ngừng nói mấy câu này, bất kể nhìn thấy ai cũng nói như vậy, người ở nông trường đều không quan tâm đến ông ta, một ngày sau đã có người phát hiện ông ta rơi xuống ao chết đuối.
Cái chết của ông ta cũng không dẫn đến bao nhiêu chấn động, một tên điên, còn là quân bán nước, chết thì chết thôi.
Ba ngày sau, Đường Niệm Niệm đến nông trường, rất hài lòng với kết quả, sau đó trả hết số tiền còn lại.
Còn về người duy nhất còn sống của nhà họ Chu, chính là cháu gái Chu Tư Hồng đã gả đi đó, cũng không cần cô phải ra tay.