Chủ nhiệm Giải khẽ gật đầu, gắp miếng thịt vào chén của con gái, rất lâu rồi gia đình mới ngồi ăn cơm chung với nhau, cảnh tượng ấm áp đã lâu không thấy này khiến ông ấy hạnh phúc muốn khóc.
Vợ nói rất đúng, chỉ cần nhớ kỹ trong lòng, nhất định có thể tìm được cơ hội báo đáp Tiểu Đường.
Mấy ngày nay Đường Niệm Niệm đi sớm về trễ, loay hoay chân không chạm đất, đã hoàn toàn quên mất học trò mới thu Emir.
“Sư phụ, cuối cùng chị cũng về rồi, chị nhìn em luyện ra gì nè!”
Chạng vạng tối hôm nay, Đường Niệm Niệm vừa về tới nhà, mới lấy chìa khóa mở cửa, đã bị Emir cản lại.
Mỗi ngày Emir đều tới tìm cô nhưng chỉ bắt được không khí, nét mặt cậu ta có chút buồn bã, nhưng cậu ta vẫn vui vẻ, không nói nhiều biểu diễn phóng đi những lá bài poker.
Cậu ta liên tiếp bắn ra mấy lá bài poker, tất cả đều bay lung tung, chỉ có một lá bài là còn nguyên vẹn.
“Sư phụ, chị đã nhìn ra em là kỳ tài luyện võ chưa? Thiên phú của em lợi hại lắm đúng không?”
Emir mong chờ nhìn sư phụ, muốn nghe được lời khen.
Khóe miệng Đường Niệm Niệm co giật… Không nói ra được lời thật trong lòng.
Có lẽ đứa nhóc ngốc này là nhân tài luyện võ ngốc nghếch trăm năm khó gặp?
Hay do hạn chế từ quốc gia? Võ thuật người Hoa thì chỉ có người Hoa mới học được, một người phương Tây như Emir, học không được cũng là chuyện bình thường.
“Em muốn học karate không?”
Đường Niệm Niệm chân thành đề nghị, võ karate thích hợp với đứa ngốc này hơn.
“Không muốn, võ karate rất thường gặp, em muốn học chiêu phi hoa trích diệp, sư phụ, với tiến độ này của em, phải mất bao lâu mới tới được trình độ như Lã Tứ Nương? Một năm có đủ không ạ?”
Emir ngập tràn lòng tin, trên người đều bắn ra ánh sáng tự tin.
Cô nhìn ra được, đứa nhỏ này thật sự rất có lòng tin.
“Một năm nhất định không đủ, Lã Tứ Nương luyện mấy chục năm mới có thể luyện thành chiêu phi hoa trích diệp, em cứ luyện từ từ đi.”
Đường Niệm Niệm lười uốn nắn đứa ngốc này, lời nói thật quá tổn thương người, cứ để đứa ngốc này luyện mỗi ngày đi.
Nói không chừng ngày nào đó luyện tới phiền, chính mình sẽ tự từ bỏ thôi.
“Vậy em sẽ luyện từ từ, cậu của em đến rồi, nói muốn mời chị ăn cơm, chúng ta tới tiệm cơm Cẩm Giang đi, món ăn ở đó ngon lớn, cậu của em đang ở chỗ đó.” Emir hưng phấn nói.
“Em kể về chị cho cậu của em rồi sao?”
Trong lòng Đường Niệm Niệm có cảm giác không tốt lắm, sẽ không bị lộ chứ?
“Kể rồi ạ, em đã long trọng giới thiệu cô cho cậu rồi.”
Emir gật đầu, làm ra dáng vẻ đương nhiên.
Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy, cậu ấy hiểu chứ.
Hơn nữa cậu ấy còn muốn giới thiệu cô giáo cho cậu để làm mợ của mình nữa cơ.
“Em hẹn thời gian đi, ngày sau cô phải về quê.”
Đường Niệm Niệm cũng muốn gặp Louis, nói không chừng có thể lấy được đơn đặt hàng.
“Vậy thì trưa mai, bây giờ em gọi điện cho cậu ngay.”
Emir chạy nhanh như gió, thiếu niên này nhiệt tình như lửa, hành động như gió, Đường Niệm Niệm không khỏi nhếch miệng, ở chung với kiểu người như Emir, tâm trạng tự nhiên tốt lên.
Chưa tới vài phút sau, Emir lại chạy tới, hét lớn: “Trưa mai 11:30!”
“Đã biết!”
Đường Niệm Niệm từ trong cửa sổ thò đầu ra, mở giọng đáp lời.
Emir vui mừng hớn hở chạy về nhà, không thèm ăn cơm, lại gọi cho cậu: “Cậu, ngày mai cậu phải ăn mặc đẹp trai một chút, sư phụ của con còn đẹp hơn cả thiên sứ, nếu cậu cưới được cô giáo thì cậu được lời rồi!”
“Cô giáo có mở công ty à?”
Trong mắt Louis xuất hiện ý cười, cô giáo tên Đường Niệm Niệm kia, anh ta ngưỡng mộ danh tiếng cô đã lâu.
Còn cái tên Carl ngu ngốc kia, hôm qua vừa mới đến đã chạy tới trước mặt anh ta khoe khoang, nói không cẩn thận cắt mất một lô hàng của anh ta rồi, cái dáng vẻ đắc ý đó thật khiến nắm đấm của anh ta ngứa ngáy.