Còn một đoạn nữa mới tới thôn, Carl và Louis nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy một cảnh tượng xinh đẹp, phía xa là đồi núi xanh tươi trập trùng, gần hơn là con sông uốn lượn, đồng ruộng xanh thẳm, đường nhỏ quanh co.
Trên cây cầu vòm cong cong, một lão nông đội nón, dắt bò vàng già, đi một cách rất chậm chạp.
Hơn nữa trên mặt mỗi thôn dân đều mang theo nụ cười ngập tràn hạnh phúc.
Đẹp giống như một bức họa, cho dù là họa sĩ trác tuyệt nhất cũng không thể họa ra khung cảnh sinh động như thế này.
“Đẹp thật!”
Có người không nhịn được lấy máy chụp hình ra, bảo tài xế dừng xe, đứng bên vệ đường chụp hình.
“Người tây đang làm gì?”
Người phụ nữ giặt đồ bên sông nhìn thấy những người tây này, vô cùng tò mò với máy chụp hình trong tay họ.
“Chụp hình đó, họ đang chụp hình chúng ta.”
“Ây da, tôi không mặc chiếc áo sơ mi hoa mới may!”
“Tôi đổi tư thế khác!”
“Căng thẳng cái gì, Niệm Niệm nói rồi, giống như bình thường, không thể để người tây nhìn ra chúng ta giả vờ!”
“Đúng đúng đúng, mau chóng giặt đồ!”
Những người phụ nữ nhanh chóng bình tĩnh lại, không nhìn những người tây trên cầu nữa, tuy người tây hiếm lạ, nhưng tiền giấy thơm hơn, họ phải biểu hiện thật tốt, lấy được tiền thưởng.
“Chào mừng chào mừng, nhiệt liệt chào mừng!”
Đại đội trưởng mặc chiếc áo sơ mi xanh khá mới, chiếc áo ông ấy hay mặc tới công xã dự họp, sải bước đi tới, trông có vẻ rất có hình có dáng, nhưng ông ấy đã ở nhà luyện tập nửa tiếng rồi, mỗi lần đi đều cùng chân cùng tay, bị Hoàng Chiêu Đệ cười nhạo.
Đường Mãn Đồng và Đường Kiến Thụ cũng có mặt, họ khá hơn đại đội trưởng một chút, nhưng cũng rất căng thẳng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
“Vất vả rồi!”
Hùng Sở Sở đi ở trước nhất, nụ cười rạng rỡ, còn lần lượt bắt tay với thôn dân trước mặt.
“Không vất vả, vì nhân dân phục vụ!”
Đại đội trưởng hô lên, giọng còn vang hơn cả loa.
Đường Niệm Niệm dẫn đội nhạc và đội múa lân, còn có đội múa rồng tới, cô lần lượt bắt tay với đoàn người Louis, khi bắt tay một cô gái trẻ, không khỏi ngơ ra.
Cô gái xinh đẹp tóc vàng mắt xanh này tướng mạo giống y hệt Beauvoir, giống như được copy paste vậy.
“Beauvoir?”
Đường Niệm Niệm thốt lên, hơn nữa còn dùng tiếng Nga.
“Cô biết tôi?”
Cô gái trẻ vô cùng kinh ngạc, không khỏi quan sát Đường Niệm Niệm, càng nhìn càng cảm thấy quen mặt, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy tới Hoa Hạ.
“Cô cũng tên Beauvoir?”
Đường Niệm Niệm nghi ngờ, cô gái này không chỉ có ngoại hình giống Beauvoir, tên cũng giống, lẽ nào Beauvoir cũng xuyên về?
“Không phải, tôi tên…”
Cô gái trẻ nói ra một cái tên dài khiến Đường Niệm Niệm nghe tới choáng đầu, giống như lúc đầu Beauvoir giới thiệu bản thân vậy, tên có ba mươi mấy chữ, cuối cùng giản lược còn hai chữ Beauvoir.
“Cô tên gì? Hình như trước đây tôi từng gặp cô!” Beauvoir tò mò hỏi.
Khóe miệng Đường Niệm Niệm giật giật, nghe câu này thấy rất quen thuộc.
“Tôi tên Đường Niệm Niệm, có thể chúng ta từng gặp nhau trong mộng chăng.”
Đường Niệm Niệm nói đùa một câu, những người khác đều tò mò nhìn họ, cái ngôn ngữ líu lưỡi này họ chẳng nghe hiểu được chữ nào, Tiểu Niệm lại biết nói?
Thượng Quan Tĩnh đi tới, giới thiệu thân phận của Beauvoir, là tiểu thư quý tộc ở nước Nga, nghe có vẻ thân phận rất không bình thường, tới đây cùng chú của cô ấy.
Đường Niệm Niệm nhìn về phía người đàn ông trông giống như gấu, tướng mạo điển hình của đàn ông loại hình chiến đấu, cô nghĩ tới Beauvoir giống như búp bê Barbie, sau khi sinh con, rất có thể sẽ biến thành bà bác giống như bóng khí, không khỏi có chút đồng tình.
“Tấu nhạc, nhảy múa!”
Đường Niệm Niệm vung tay xuống, ra chỉ thị.
Sau đó tiếng âm nhạc chúc mừng vang lên, đội múa lân và đội múa rồng đều phấn khởi nhảy lên, trống chiêng vang trời, còn náo nhiệt hơn lễ tết, người tây đều xem tới say sưa, chụp hình không ngớt.