Thượng Quan Tĩnh rất bình tĩnh, phiên dịch viên lại sốc đến mức không khép được miệng, trước đây anh ta cũng từng đi hỗ trợ công việc ngoại thương, thương nhân nước ngoài không dễ nói chuyện như thế, ai nấy đều rất xoi mói, tới chỗ Đường Niệm Niệm, sao đều trở nên dễ nói chuyện như vậy?
Hơn nữa với mức giá này, thật sự được sao?
“Đồng chí Thượng Quan, giá này có phải hơi cao không?” Phiên dịch viên có hơi lo lắng.
“Giá bình thường, yên tâm đi!”
Thượng Quan Tĩnh mỉm cười, biểu cảm cao thâm khó lường.
Cô ấy đã thấy quen rồi.
Cho dù giá Đường Niệm Niệm đưa ra gấp đôi, cô ấy cũng sẽ không kinh ngạc.
Đại đội trưởng và Đường Mãn Đồng bọn họ không hiểu tiếng nước ngoài, ở một bên vô cùng sốt ruột, rất muốn biết Đường Niệm Niệm và người tây nói gì, trông có vẻ là chuyện vui nhỉ?
“Chú đi hỏi thử nữ đồng chí kia, Tiểu Niệm nói gì vậy?”
Đại đội trưởng ra sức chọt Đường Mãn Đồng.
“Dựa vào đâu lại là tôi đi hỏi, anh không thể hỏi?”
Đường Mãn Đồng nhìn Thượng Quan Tĩnh, có hơi sợ, nữ đồng chí này nom có hơi giống giáo viên chủ nhiệm hồi tiểu học của anh ta.
Từ nhỏ anh ta trời không sợ đất không sợ, ngoài cha anh ta, người anh ta sợ nhất chính là giáo viên chủ nhiệm.
“Chú ăn nói khéo léo, mạnh bạo, mau đi hỏi đi.” Đại đội trưởng khen vài câu, khen Đường Mãn Đồng có chút bay bổng, bất giác đi vài bước về phía Thượng Quan Tĩnh.
Nhưng rất nhanh anh ta liền tỉnh táo lại, khoảng cách càng gần càng cảm thấy Thượng Quan Tĩnh giống giáo viên chủ nhiệm đó, anh ta quả quyết quay người đi.
“Chú sợ rồi?”
Đại đội trưởng tỏ vẻ khinh bỉ, còn xì một tiếng.
Tiếng xì này không đơn giản, Đường Mãn Đồng bị kích thích máu nóng lên não, sải bước đi tới trước mặt Thượng Quan Tĩnh, mỉm cười hỏi: “Đồng chí, tôi là chú út của Đường Niệm Niệm, cho hỏi con bé và người tây nói những gì vậy?”
Thượng Quan Tĩnh thấp hơn anh ta một cái đầu, ngẩng đầu nhìn lên, biểu cảm nghiêm túc nói: “Đã bàn xong đơn đặt hàng ba mươi lăm vạn đồng.”
Đường Mãn Đồng run rẩy, nữ đồng chí này không chỉ vẻ ngoài giống giáo viên chủ nhiệm, giọng điệu nói chuyện còn giống hơn.
Anh ta như thể quay về thời tiểu học, bị giáo viên chủ nhiệm véo tai răn dạy, tai thật sự rất đau.
“Cảm ơn, tôi biết rồi.”
Đường Mãn Đồng gượng cười, mau chóng quay lại đứng bên cạnh đại đội trưởng, Thượng Quan Tĩnh thắc mắc nhìn anh ta, chú út của Đường Niệm Niệm kỳ kỳ, run cái gì?
“Niệm Niệm đã bàn được đơn đặt hàng ba mươi lăm vạn, sau này ngày nào cũng phải tăng ca rồi.”
Sau khi bình tĩnh lại, Đường Mãn Đồng hưng phấn nói tin tốt cho đại đội trưởng biết.
Hội quảng giao còn chưa bắt đầu, Niệm Niệm đã bàn được gần một trăm vạn đô la đơn đặt hàng, hai năm tới đây không cần lo lắng không có việc làm nữa.
“Tăng ca không sợ, mọi người đều thích tăng ca, chỉ cần có việc, tăng ca mỗi ngày cũng được!”
Đại đội trưởng vui vẻ xoa tay, ông ấy như thể nhìn thấy tương lai phồn vinh hưng vượng của Đường Thôn, trên bàn ăn của mỗi nhà đều bày một bát thịt to, người già trẻ nhỏ đều mặc đồ mới, ngồi xung quanh một cái bàn to ăn thịt, vui vẻ xem ti vi, sống cuộc sống khá giả sớm.
Quá đỗi tươi đẹp!
Đường Niệm Niệm dẫn các thương nhân nước ngoài tới phân xưởng quạt lúa mì, mới vừa đi tới cổng, trước mắt mọi người lập tức sáng lên, nhìn thấy một đám các cô gái xinh đẹp trẻ trung mặc quần áo mang đậm đặc sắc Hoa Hạ, ngồi ngay ngắn đan dệt.
Rơm bình thường, dưới đôi bàn tay khéo léo của các cô gái, từng chút được đan thành quạt tròn xinh đẹp, còn có các cô gái phụ trách thêu hoa, mỗi một động tác đều như mây bay nước chảy, đẹp như một bức tranh.
Các thương nhân nước ngoài nhìn không chớp mắt, máy chụp hình cũng chớp sáng liên tục, trước đây họ chỉ nghe người ta nói Giang Nam đẹp, nhưng không có khái niệm cụ thể gì, bây giờ cuối cùng họ cũng hiểu.
Quá đẹp!
Khóe miệng Đường Niệm Niệm cong lên, cô biết người nước ngoài thích những thứ này.