Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu ( Dịch Full )

Chương 626

Chương 626 -
Chương 626 -

Hầu tước mới vô cùng tôn kính mẹ kế, hơn nữa bản thân người phụ nữ phương Đông này cũng rất giỏi xã giao, thường xuyên ra vào hoàng thất và phái quý tộc, khéo léo tài tình, lo suôn sẻ mọi bề, còn sáng lập nhãn hiệu xa xỉ của mình, kiếm được bộn tiền.

Cũng vì vậy, sau khi lão hầu tước qua đời, địa vị của người phụ nữ phương Đông không bị ảnh hưởng, vẫn có địa vị khá cao trong giới quý tộc, chỉ là hai năm gần đây, dường như phu nhân của lão hầu tước ở ẩn rồi, rất ít khi ra ngoài xã giao.

Đi cùng người đàn ông ngoại quốc còn có mấy người, đều tò mò đánh giá Triệu Phương Hoa, họ đều từng nghe truyền thuyết về phu nhân của lão hầu tước, nghe nói tới từ Hoa Hạ thần bí xa xôi, là tiểu thư đài các, nhận nền giáo dục tốt, biết rất nhiều ngôn ngữ.

Nhưng cũng có người nói, phu nhân của lão hầu tước là gái thanh lâu, qua tay vô số người, quen được lão hầu tước trong kỹ viện.

Có đủ mọi lời đồn, tăng thêm sự thần bí cho phu nhân lão hầu tước, vị phu nhân này cũng chưa từng ra mặt giải thích, nhưng nhãn hiệu xa xỉ của bà ấy lại ngày càng bán chạy.

Triệu Phương Hoa đối mặt với ánh mắt đánh giá của những người này, vẫn bình thản như thường, hơi ngẩng cằm, mỉm cười nói: “Đương nhiên, xin nhường đường một chút, tôi muốn ra thang máy.”

Mấy người bị khí thế của bà ấy áp chế, không khỏi tự chủ tránh ra, trơ mắt nhìn ba người Triệu Phương Hoa ra khỏi thang máy.

“Bà ta thật sự là hầu tước phu nhân Cumberland nhỉ, khí chất cao quý thật!”

Ánh mắt khinh bỉ của mọi người dần biến thành cung kính.

Đồn rằng phu nhân lão hầu tước Cumberland, cao quý xinh đẹp, ưu nhã phóng khoáng, gặp mặt một lần cũng sẽ khiến người ta nhung nhớ, trước đây họ đều cảm thấy cách nói này quá khoa trương, sao lại có người đẹp tới mức đó?

Bây giờ gặp mặt, họ tin rồi.

Quả thực có người sẽ giống như được thượng đế đích thân điêu khắc, cho dù đã có tuổi, vẫn không che đậy được dung nhan xinh đẹp.

“Hầu tước phu nhân thì thế nào, chỉ là một người phụ nữ da vàng đê tiện mà thôi.”

Người đàn ông mũi củ tỏi giễu cợt, nét mặt khinh thường thấy rõ, hắn ta tên Kurt, là người nước Mỹ, cực kỳ coi thường người Hoa Hạ.

“Anh ăn nói cẩn thận một chút, nơi này là Hoa Hạ, đừng để người ta nghe thấy!”

Bạn bè đều khuyên hắn ta, họ chỉ cảm thấy ở địa bàn của Hoa Hạ vẫn phải chú ý một chút.

“Nghe thấy cũng không có gì, họ còn yêu cầu chúng ta mua đồ nữa mà, nếu không họ ngay cả cơm cũng không có mà ăn!”

Kurt dương dương đắc ý phát ngôn xằng bậy, nửa năm trước hắn ta từng tham gia hội quảng giao mùa xuân, đã nhập rất nhiều hàng đẹp giá rẻ về nước bán, kiếm được một khoản lớn, cho nên hắn ta lại đăng ký hội quảng giao mùa thu, định nhập thêm một số hàng.

Bạn bè khẽ nhíu mày, không nói gì nữa, dù sao Hoa Hạ bây giờ quả thực có rất nhiều người không có cơm ăn, tuy Kurt nói chuyện khó nghe nhưng lại là sự thật.

Họ cũng cảm thấy tới Hoa Hạ làm ăn là cứu rỗi người dân Hoa Hạ, họ là tồn tại có thể sánh với thượng đế.

“Các người quá cẩn thận rồi, không nhìn thấy những tên lãnh đạo đó, đều khom lưng khụy gối với chúng ta sao? Chúng ta là thượng đế của họ, cho dù cưỡi trên đầu họ ị, họ cũng không dám phản kháng, còn phải nịnh hót chúng ta nữa!”

Kurt cười cực kỳ ngông cuồng, mũi củ tỏi đỏ au, trông cực kỳ bất nhập.

Họ đã ra khỏi thang máy, trên hành lang có không ít thương nhân nước ngoài, nghe lời của hắn ta, đều cười ha hả, rõ ràng họ tán đồng lời nói này.

Đường Niệm Niệm không nghe thấy được những lời càn rỡ của những người này, cô và nhóm Beauvoir tìm quán ăn trong con hẻm ở Dương Thành.

Bình Luận (0)
Comment