“Sư phụ tôi biết những cái này, cô ấy dạy tôi học phi hoa trích diệp rồi, nhìn kỹ nhé!”
Emir nghe đến sục sôi nhiệt huyết, khát vọng biểu hiện cũng bùng nổ, móc ra vài lá bài tú lơ khơ từ trong túi, phóng ra hoa cỏ trong chậu hoa bên đường.
Bài tú lơ khơ nhanh chóng bay ra, sau đó cắt đứt một đóa mai tam giác nở rộ.
Beauvoir và Đường Trường Phong đều nhìn tới ngơ ngác, há hốc miệng, ngẩn người cả buổi.
“Anh/Tôi cũng muốn học!”
Hai người đồng thành lên tiếng, ánh mắt rực cháy nhìn Đường Niệm Niệm.
“Em gái, anh là anh trai ruột của em, loại bí thuật này em không thể truyền cho người ngoài, em dạy anh đi?”
“Niệm Niệm, tôi là chị em tốt của cô, cô không thể chỉ dạy cho tên ngốc này, không dạy tôi!”
Lý do của hai người đều vô cùng mạnh, mỗi người ôm một cánh tay của Đường Niệm Niệm, mong mỏi nhìn cô.
Tai của Đường Niệm Niệm kêu ù ù, đầu cũng đau nhức.
“Emir, cậu dạy họ!”
Đường Niệm Niệm bịt tai lại, giao nhiệm vụ gian khổ này cho Emir.
“Vậy có phải tôi cũng được coi là sư phụ của họ không?” Emir kích động, cậu ta rất muốn làm sư phụ.
“Được, chỉ cần họ nhận!”
Đường Niệm Niệm thuận miệng đáp, để ba đứa ngốc này đi phân bua, đừng tới phiền cô là được.
Quả nhiên, cho tới khi về nhà nghỉ, ba người này vẫn chưa phân bua rõ, cuối cùng vẫn là Đường Trường Phong nghĩ được một cách hay, bốc thăm quyết định xưng hô, hoặc là gọi sư phụ, hoặc là gọi sư đệ, tóm lại chỉ có hai xưng hô này.
Triệu Phương Hoa luôn mỉm cười, không cảm thấy ba người này quá ồn ào, bây giờ bà ấy thích nghe người trẻ tranh cãi ồn ào, cảm thấy mình cũng trẻ ra.
Họ đợi thang máy ở lầu một, thang máy mở ra, người đi ra là đám Kurt.
Đường Niệm Niệm đứng phía trước, Triệu Phương Hoa ở phía sau, đám Kurt không nhìn thấy bà ấy, chỉ thấy Đường Niệm Niệm, vừa thấy là người Hoa Hạ, nét mặt lập tức khinh bỉ, vênh váo nhảy ra thang máy.
“Tránh ra!”
Kurt thấy Đường Niệm Niệm xinh đẹp, có ý trêu đùa, cố ý va tới cô, muốn húp chút dầu cháo.
Đường Niệm Niệm nhìn ra ý đồ của hắn ta, ánh mắt lạnh lẽo, tránh sang một bên, Kurt va hụt, có hơi thẹn quá hóa giận, hung hăng trừng mắt với cô, phẫn nộ rời đi.
“A dô…”
Kurt đi ra nhà nghỉ, chưa đi được mấy bước liền quỳ xuống đất, ngã chụp ếch.
Đường Niệm Niệm đi vào, nét mặt ung dung.
“Niệm Niệm em?”
Đường Kiến Thụ hơi lo lắng, đối phương là người tây, lỡ như điều tra tới chỗ em họ, phải bị phê bình.
“Em cái gì? To xác như thế còn không biết đi đứng, ngã là đáng đời!”
Đường Niệm Niệm cười lạnh, cô chỉ bắn một viên đá nhỏ mà thôi, Sherlock Holmes tới cũng không tra ra được.
Ở trên quốc thổ của Hoa Hạ còn dám ngông cuồng như vậy, người tây này tìm chết!
Đường Kiến Thụ không nói nữa, Niệm Niệm có bản lĩnh hơn anh ta nhiều, anh ta không giúp được gì, vẫn nên nói ít lại thì hơn.
Triệu Phương Hoa ý vị thâm trường nhìn Đường Niệm Niệm, khóe miệng nhếch lên, cô gái này thật hợp tính bà ấy.
Họ lên tới lầu ba, vừa đi ra khỏi cửa thang máy.
“Trường Phong, em ăn cơm sao lại lâu như vậy? Cha mẹ lo lắng, bảo anh ra tìm em!”
Đường Trường Xuyên vừa hay đi ra tìm em trai, nhìn thấy Đường Trường Phong không sao, không nhịn được càm ràm.
Triệu Phương Hoa nhìn thấy anh ấy, không khỏi ngẩn ngơ, bước chân giống như đóng đinh, không nỡ rời đi.
Chàng trai trẻ này giống Cảnh Lâm của bà ấy thật, nếu Cảnh Lâm lớn lên, chắc cũng mang dáng vẻ này nhỉ?