Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu ( Dịch Full )

Chương 64

Chương 64 -
Chương 64 -

Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần có thể khiến xưởng trưởng Vũ lấy linh kiện ra, là đã thành công được một nửa.

Vẻ mặt của xưởng trưởng Vũ có hơi thả lỏng, nhưng vẫn không chịu.

“Cháu dám nhận nhiệm vụ này thì đương nhiên cháu có cách, mặc dù Chư Thành không có thợ nguội cấp tám, nhưng không có nghĩa thành thị khác không có.” Đường Niệm Niệm lại nói.

“Cháu có quen với thợ nguội cấp tám sao?”

Hai mắt xưởng trưởng Vũ sáng lên, nếu thật sự có thợ nguội cấp tám thì dễ dàng hơn.

Đường Niệm Niệm hơi nhếch khóe miệng, vẻ mặt thâm sâu khó đoán.

Xưởng trưởng Vũ cho rằng cô thật sự quen biết cao nhân, trong lòng càng thả lỏng.

“Chẳng lẽ xưởng trưởng Vũ không muốn dẫm lên đầu Tiền Tiến sao?” Đường Niệm Niệm thêm dầu vào lửa.

Đóm lửa này đúng lúc thắp lên ngọn lửa trong lòng xưởng trưởng Vũ, ông ấy có nằm mơ cũng muốn dẫm lên Tiền Tiến, nhưng thành tích tốt nhất trong mấy năm nay cũng chỉ ngang tài ngang sức với Tiền Tiến.

Xưởng trưởng Vũ cắn chặt răng, hạ quyết tâm, nghiêm túc quan sát Đường Niệm Niệm.

Đường Mãn Ngân lại cúi đầu, không dám đối diện với xưởng trưởng, chân ông ấy mềm nhũn.

Đường Niệm Niệm vô cảm nhìn đối phương, cũng không cố ý lộ ra khí thế, nhưng không bao lâu sau, xưởng trưởng Vũ đã thu hồi tầm mắt, khuôn mặt hơi nóng lên.

Ông ấy đường đường là một xưởng trưởng, gặp không ít sóng to gió lớn, thế mà lại không dám nhìn vào mắt cô nhóc này, trong một khoảnh khắc vừa rồi, ông ấy giống như bị dã thú nhìn chằm chằm vào mình, một cơn ớn lạnh sau lưng.

“Tôi cho cháu mười phôi kiện, cháu sẽ gia công mất bao lâu?”

“Ngày mai giao hàng, độ chính xác đạt tiêu chuẩn một trăm phần trăm!”

Ngữ điệu của Đường Niệm Niệm rất chắc chắn.

Tỷ lệ hư hỏng của cỗ máy tinh vi của cô gần như bằng không.

Xưởng trưởng Vũ cũng không do dự lâu, bảo thư ký tới phân xưởng lấy mười phôi kiện, còn có cả bản vẽ gia công.

Thư ký nhanh chóng mang đến, Đường Niệm Niệm nhận lấy bản vẽ nghiên cứu, thật ra công nghệ cũng không phức tạp, khó khăn là do yêu cầu về độ chính xác, cỗ máy hiện tại rất khó đạt được.

“Tám giờ sáng ngày mai, giao hàng đúng giờ.”

Đường Niệm Niệm cất bản vẽ và phôi kiện vào trong túi.

Lúc đến tòa nhà văn phòng, Đường Mãn Ngân dựa vào tường, thở một hơi thật dài, lau mồ hôi, sau lưng ướt đẫm, quần áo dán chặt vào lưng, lạnh lẽo ngấm vào vô cùng khó chịu.

“Niệm Niệm, cháu thật sự quen biết thợ nguội cấp tám sao?’

Đường Mãn Ngân nhỏ giọng hỏi, hiện tại ông ấy có cảm giác giống như nằm mơ vậy, không hề chân thật.

“Vâng.”

Đường Niệm Niệm đi nhanh về phía trước, cô muốn tìm một nơi không người, bước vào không gian để gia công linh kiện.

“Đợi đã, hiện tại cháu đi tìm thợ nguội cấp tám sao? Người đó ở Chư Thành? Cháu có quen biết không?”

Đường Mãn Ngân đuổi theo, hỏi liên tục, bàn tính hạt châu trong lòng sắp nổ tung.

“Niệm Niệm, chú đi với cháu, bên ngoài không an toàn!”

“Không cần đâu ạ!”

Đường Niệm Niệm từ chối, nhưng Đường Mãn Ngân vẫn còn đi theo, cô quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Chú về đi, sau này sẽ cho chú chuyển lên làm chính thức!”

Đường Mãn Ngân lập tức phanh lại, quán tính quá lớn, ông ấy dùng sức nắm lấy cái cây bên cạnh, lòng bàn tay sắp ma sát tới tróc da.

“Thật sự có thể chuyển lên chính thức? Niệm Niệm, không phải cháu đang dỗ chú hai vui đó chứ?”

Đường Mãn Ngân vừa bất ngờ lại vừa thấp thỏm, sợ cô nhóc chết tiệt này đang dỗ dành chơi, khiến ông ấy vui mừng vô ích.

Đường Niệm Niệm lạnh lùng trừng mắt nhìn ông ấy, đạp xe rời đi.

Để lại Đường Mãn Ngân thẫn thờ hồi lâu, lúc thì cười, lúc thì thở dài, rồi quay về phân xưởng làm việc.

Đường Niệm Niệm rời khỏi nhà máy Hồng Tinh, đạp xe vào rừng cây, xung quanh vắng lặng, đem cả xe đạp vào trong không gian.

“Gâu gâu gâu....”

Bách Tuế mài móng vuốt tới mức sắp rụng, chạy tới gào rú, mắng vô cùng bẩn thỉu.

Đường Niệm Niệm kiểm tra thành quả lao động của Bách Tuế, vô cùng khả quan.

Bình Luận (0)
Comment