“Bà nội, cháu tạm thời vẫn không muốn xuất ngoại, công ty của bà để anh cả quản lý đi, anh ấy có đủ năng lực.” Đường Niệm Niệm khuyên.
Tuy Triệu Phương Hoa có linh tuyền của cô, sẽ không mất sớm, nhưng thân thể của bà ấy đã ảnh hưởng tới gốc rễ, không thể nào hồi phục như trước được, chỉ có thể từ từ điều dưỡng, hơn nữa bà cụ đã có tuổi, cũng không thể quá lao lực.
Triệu Phương Hoa không khuyên nữa, đồng ý với phương án của Đường Niệm Niệm.
“Đợi sau khi bà về sẽ bàn giao công ty, khoảng thời gian cuối cùng bà muốn sống ở Thượng Hải, lá rụng về cội, lúc trẻ bà không hiểu được cảm giác này, bây giờ bà già rồi, cuối cùng cũng hiểu nhưng thời gian quá vội vã!”
Triệu Phương Hoa thở dài, nét mặt phiền muộn.
Lúc trẻ, bà ấy chỉ khao khát tự do, muốn ra ngoài nhìn ngắm thế giới, thậm chí còn coi thường người ở lại quê hương, giống như ếch ngồi đáy giếng, không có chút kiến thức.
Năm đó, bà ấy và cha Đường Cảnh Lâm chia tay, cũng có nguyên nhân này, bà ấy khuyên người đàn ông này chuyển dời việc làm ăn ra nước ngoài, khi đó trong nước chiến hỏa trùng trùng, quân phiệt cắt cứ, muôn kiểu người tây phách lối diễu võ dương uy trên lãnh thổ Hoa Hạ, hoàn cảnh như vậy thực sự không thích hợp làm ăn.
Nhưng người đàn ông đó lại kiên quyết phản đối, còn nói người nhà họ Đường cho dù chết cũng phải chết ở cố thổ, tuyệt đối sẽ không đến địa bàn của người tây sinh sống, hai người vì vậy mà tranh chấp, càng cãi quan hệ càng bế tắc.
Triệu Phương Hoa khẽ thở dài, bây giờ bà ấy có hơi thấu hiểu người đàn ông đó rồi.
Nhưng chung quy nhà họ Đường vẫn ra nước ngoài, bà ấy từng gặp mấy đứa con của vợ lớn ở nước ngoài, tuy cuộc sống vẫn khá giả, nhưng không xa hoa bằng nhà họ Đường trước đây, người vợ lớn cao ngạo đó, sau khi ra nước ngoài không thích nghi khí hậu, chưa tới hai năm đã lâm bệnh qua đời.
Khi đó bà ấy đã đứng vững chân ở nước ngoài, còn ra tay giúp đỡ gia đình vợ lớn, cũng hỏi thăm được con trai ở lại Thượng Hải, vợ lớn không dẫn theo con trai bà ấy ra nước ngoài.
Bà ấy còn biết được người đàn ông quật cường cố chấp đó, bởi vì không chịu khuất phục người Nhật Bản, nhà máy bị đánh nổ, người đàn ông đó nộ khí công tâm, trước khi chết đã phân chia di sản xong xuôi, còn bảo vợ lớn dẫn các con ra nước ngoài lánh nạn.
Trước mắt Triệu Phương Hoa như thể xuất hiện một người đàn ông với gương mặt nghiêm túc, nói lời tàn nhẫn với bà ấy: “Cô đi rồi thì đừng về nữa!”
Thật sự bị người đàn ông này nói trúng, mấy chục năm nay bà ấy chưa từng về quê hương, đây đại khái là sự trừng phạt của ông trời dành cho bà ấy nhỉ?
“Khi bà lên máy bay, ông ấy đã đặc biệt chạy tới, muốn níu kéo bà, còn nói bà nhất định sẽ hối hận, khi đó bà nói tuyệt đối sẽ không hối hận!”
Triệu Phương Hoa không đầu không đuôi nói một câu, tuy bà ấy không chỉ tên gọi họ, nhưng mọi người đều biết “ông ấy” này có lẽ chính là ông nội ruột của Đường Niệm Niệm.
“Vậy bây giờ bà hối hận rồi sao?” Đường Niệm Niệm hỏi.
Triệu Phương Hoa lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không hối hận, nếu bà không đi thì vĩnh viễn chỉ là chim hoàng yến được ông ấy bao nuôi, bà từng yêu ông ấy, nhưng bà yêu tự do hơn!”
Cho dù mấy năm đầu tiên khi ra nước ngoài, bà ấy đã chịu khổ rất nhiều, còn suýt chút mất mạng, nhưng bà ấy chưa từng hối hận.
Bà ấy thà tiếp nhận phong ba bão táp ở nước ngoài còn hơn sống trong lồng sắt ấm áp an toàn, làm một con chim hoàng yến ngoan ngoãn nghe lời không có chủ quyền.
“Ngoài tự do, cháu còn yêu tiền bạc!”
Đường Niệm Niệm rất nghiêm túc phụ họa một câu.
Tự do và tiền tài, hai thứ không thể thiếu.
Triệu Phương Hoa ngẩn ra, cười đến chảy nước mắt, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô: “Bà cũng nghĩ như vậy, cho nên khi rời khỏi ông nội cháu, bà đã đòi một số tiền lớn.”
Thanh xuân đẹp nhất của bà ấy đều ở bên người đàn ông đó, còn sinh một đứa con trai cho ông ta, đòi một số tiền không quá đáng, Triệu Phương Hoa không hề cảm thấy mình vật chất, bà ấy chỉ là thực tế hơn người khác, yêu bản thân hơn mà thôi.