Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu ( Dịch Full )

Chương 649

Chương 649 -
Chương 649 -

Thẩm Kiêu giơ cái liềm trong tay, mặc áo choàng dài màu đen, đeo mặt nạt khô lâu, Đường Niệm Niệm thì mặc áo choàng dài màu trắng, sau lưng cắm đôi cánh, cô còn trang điểm style thánh mẫu, đội tóc giả màu vàng, trông rất giống.

Hai người đến phòng của Lucian trước, Lucian này chính là người cầm đầu đám người tây tính kế nhà máy dệt, ý đồ xấu đều là gã đưa ra.

Cửa phòng khóa chặt, trong phòng còn truyền tới tiếng ngáy, Đường Niệm Niệm móc sợi sắt ra, nhẹ nhàng mở cửa, hai người lách người đi vào phòng.

Đường Niệm Niệm lấy ra túi đá từ không gian, bỏ lên giường Lucian, mười mấy túi đá tỏa ra hơi lạnh ù ù, chẳng mấy chốc, Lucian lạnh tới co quắp lại, rên rỉ mấy tiếng, vươn tay kéo thảm.

Nhưng gã không kéo được gì, thảm đã sớm bị Đường Niệm Niệm mang đi rồi.

Lại qua mấy phút, Lucian cảm thấy lạnh hơn, giống như đang ở trong trời đông giá rét, lạnh tới nỗi gã run bần bật.

Gã tựa như cảm nhận được bên cạnh có người, trên cổ cũng lành lạnh, giật nảy mình, gã mở mắt ra.

Lúc đầu ánh mắt mơ màng, gã rất nhanh lại nhắm mắt ngủ tiếp, nhưng chỉ qua mấy giây, Lucian lại mở mắt ra, lần này đã tỉnh táo, bởi vì gã nhìn thấy thần chết.

Đứng ngay bên giường gã, cái liềm đó vung tới cổ của gã, sắp đoạt lấy mạng của gã.

Thần kinh toàn thân Lucian căng cứng, sợ hãi đạt tới đỉnh điểm, gã muốn kêu cứu nhưng gã không thốt thành tiếng được, cổ họng giống như bị chặn lại, trong phòng cũng ngày càng lạnh.

Gã từng nghe bà nội nói, khi người ta sắp chết sẽ ngày càng lạnh, còn sẽ nhìn thấy thần chết.

Không muốn, gã mới ba mươi chín tuổi, gã không nỡ chết!

Lucian chảy nước mắt tuyệt vọng, khẩn cầu nhìn ‘thần chết’, hi vọng có được chút thương xót của thần chết.

Nhưng thần chết căn bản chẳng quan tâm tới gã, lưỡi liềm cũng ngày càng gần cổ gã, chỉ còn mấy xăng-ti-mét nữa.

“Không muốn…thượng đế, Maria, xin người cứu con!”

Cuối cùng Lucian cũng có thể phát ra tiếng, gã theo bản năng cầu cứu thượng đế và thánh mẫu.

“Con của ta, là con đang gọi ta sao?”

Một giọng nói cực kỳ hiền từ truyền tới, giống như thiên tiễn, tựa như một tia nắng chiếu vào trời đông, chiếu sáng căn phòng, làm ấm cơ thể của Lucian.

Gã chậm rãi cựa quậy cổ, mắt trừng to, há hốc miệng, kinh ngạc nhìn thánh mẫu xuất hiện giữa không trung trong phòng.

Giống y hệt thánh mẫu mà gã tưởng tượng, thậm chí còn xinh đẹp hơn, toàn thân tỏa ra ánh sáng hiền từ, chỉ là cảm thấy hình như thánh mẫu không thích cười lắm, biểu cảm lạnh lẽo.

Nhưng Lucian cảm thấy rất bình thường, sao thánh mẫu có thể tươi cười giống người phàm chứ, thánh mẫu cao lãnh như vậy mới là thánh khiết vĩ đại.

“Xin người cứu con, con còn trẻ, con là tín đồ trung thành của người!”

Lucian giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, khóc lóc cầu cứu.

Hơn nữa gã phát hiện sau khi thánh mẫu xuất hiện, lưỡi liềm của thần chết đã dừng lại, tuy không dời đi nhưng cũng không tới gần, Lucian mừng rỡ, khóc càng to với thánh mẫu, mỗi một giọt nước mắt đều là chân tình thật ý.

“Con của ta, con quá tham lam, muốn có được tiền tài vốn không thuộc về con, tạo nên sự đói khổ nghèo nàn cho lê dân bách tính, tội nghiệt của con quá nặng!”

Đường Niệm Niệm không biết thánh mẫu nên nói chuyện như thế nào, cô dứt khoát dựa theo ngữ điệu của Quan Âm Bồ Tát diễn, tóm lại đều là Bồ Tát trên trời, chắc có thể khớp.

Lucian sợ hãi kinh hoàng căn bản không có tâm tư giám định tính thật giả của thánh mẫu, hơn nữa gã tận mắt nhìn thấy thánh mẫu xuất hiện bất ngờ, hoàn toàn tin tưởng Đường Niệm Niệm, không chút hoài nghi.

Vừa nghe thánh mẫu nói gã quá tham lam, Lucian chột dạ, sắc mặt thay đổi, trán chảy mồ hôi lạnh to như hạt đậu, cũng càng thêm tín phục thánh mẫu.

Gã chỉ vừa mới bắt đầu, còn chưa lấy được vải vào tay, thánh mẫu và thần chết đã biết rồi, một người muốn lấy mạng của gã, một người thì tới khuyên giải gã.

Trên thánh kinh nói đúng, tuyệt đối không thể làm chuyện ác, thượng đế và thánh mẫu đều sẽ biết.

Bình Luận (0)
Comment