“Dì ơi, họ Tuyên này tên gì?” Đường Niệm Niệm hỏi.
“Tuyên Xuân Vinh, rất đẹp trai, nhưng thành phần này sẽ hại chết người.”
Mẹ Chương liên tục thở dài, chuyện trên đời luôn không thập toàn thập mỹ, hễ Tuyên Xuân Vinh không có đội cái mũ đó, cho dù không có việc làm cũng không sao, bà ấy chắc chắn đồng ý mối hôn sự này.
Đường Niệm Niệm lộ ra vài phần biểu cảm, quả nhiên là nghiệt chướng đó!
Cô không biết Tuyên Xuân Vinh là tên tra nam chân đạp hai thuyền!
Cũng không đúng, Đường Niệm Niệm nhíu mày, cô nghĩ tới một điểm bị cô bỏ qua, từ trước đến nay, cô đều dùng suy nghĩ ở kiếp trước để nhìn nhận Tuyên Xuân Vinh và Đường Hồng Hạnh, trên thực tế chưa từng gặp qua Tuyên Xuân Vinh.
Kiếp trước Đường Hồng Hạnh nhảy sông chết, Tuyên Xuân Vinh cả đời không kết hôn, cô đơn phương diện cho rằng Tuyên Xuân Vinh thủ tiết vì Đường Hồng Hạnh, nhưng có khả năng nào, Tuyên Xuân Vinh cả đời không kết hôn, có lẽ không có liên quan mấy tới Đường Hồng Hạnh?
Còn có một điểm, Đường Hồng Hạnh đã ầm ĩ tới nhảy sông, Tuyên Xuân Vinh lại chưa từng xuất hiện, mấy ngày lễ lớn như Thanh Minh, Đoan Ngọ, Trung Thu, dựa theo tập tục của Đường Thôn, đàng trai phải đích thân tới nhà tặng quà lễ, cho dù vợ chồng đại đội trưởng không đồng ý mối hôn sự này, nhưng nếu Tuyên Xuân Vinh thật sự thích Đường Hồng Hạnh thì chắc chắn sẽ tới nhà.
Nhưng cho tới bây giờ, Tuyên Xuân Vinh đều chưa từng lộ diện.
Đường Niệm Niệm không khỏi vỗ đầu, là cô tự cho mình đúng.
Bây giờ có hai loại khả năng.
Thứ nhất, Tuyên Xuân Vinh là tra nam.
Thứ hai, Đường Hồng Hạnh là đồ ngốc!
“Tiểu Đường, cháu quen Tuyên Xuân Vinh?” Mẹ Chương hỏi.
“Từng nghe, nhưng chưa từng gặp mặt, nhà anh ta gần thôn bọn cháu, cha anh anh, địa chủ Tuyên, cũng rất nổi tiếng.” Đường Niệm Niệm trả lời.
“Đại địa chủ mà, chắc chắn nổi tiếng.”
Mẹ Chương thở dài, lại bảo Đường Niệm Niệm khuyên nhủ con gái: “Mối hôn sự này dì chắc chắn không thể đồng ý, nếu Tiểu Vi cố chấp, chắc chắn phải chịu khổ.”
“Mẹ, con đã nói không qua lại với anh ta, sao mẹ cứ không tin!”
Chương Nhạc Vi đen mặt xông ra, rất bất mãn với mẹ Chương.
Rõ ràng cô ta đã nghe lời cha mẹ, nói rõ ràng với Tuyên Xuân Vinh, tạm thời không cân nhắc chuyện kết hôn, tại sao cha mẹ luôn không tin tưởng cô ta chứ?
Lẽ nào cô ta thật sự là người ích kỷ tư lợi, vì hạnh phúc của bản thân, khiến người nhà mình rơi vào nguy hiểm sao?
“Được rồi được rồi, là mẹ nhiều lời, mẹ đi nấu cơm!”
Mẹ Chương tức giận đứng dậy, chuẩn bị đi nấu cơm trưa.
Chương Nhạc Vi kéo Đường Niệm Niệm ra ngoài, mẹ Chương đuổi theo, xách một túi đồ to: “Đồ này cho cậu con, nói cậu tranh thủ giải quyết xong vấn đề cá nhân, đừng trì hoãn thành ông già ế.”
“Con biết rồi!”
Chương Nhạc Vi nhận túi, kéo Đường Niệm Niệm chạy xuống cầu thang.
“Tiểu Đường, ccon giúp dì trông chừng Tiểu Vi, đứa trẻ này ương bướng, thiếu tâm nhãn!”
Mẹ Chương rất không yên tâm, đuổi theo tới cổng cầu thang, dặn dò không ít, cho tới khi hai người chạy xa, lúc này bà ấy mới về nhà.
Chương Nhạc Vi và Đường Niệm Niệm đã chạy ra khỏi viện gia thuộc, cô ta móc tai, thiếu kiên nhẫn nói: “Mẹ tôi phiền muốn chết, một chuyện có thể nói đi nói lại mấy trăm lần, lúc nhỏ bà ấy cũng không như thế này, càng lớn tuổi càng phiền!”
“Bà ấy là quan tâm cô!”
Tuy cô không thích cái tính phân biệt đối xử của mẹ Chương, nhưng đối với Chương Nhạc Vi mà nói, mẹ Chương là người mẹ tốt.
“Tôi biết bà ấy quan tâm tôi, chỉ là có lúc rất phiền, đi, tôi mời cô ăn cơm!”
Chương Nhạc Vi không muốn nhắc tới những chuyện phiền lòng này nữa, bày tỏ cô ta muốn mời cơm.
Phía đối diện có một cặp nam nữ trẻ đi tới, người đàn ông là Tiền Ba, cô gái thanh tú dịu dàng, chim nhỏ nép người dựa vào Tiền Ba, trông rất thân thiết.