Bởi vì hôm đó đột nhiên nổi gió, cộng thêm tòa dân cư rất nhiều kết cấu ván gỗ, lửa bị gió thổi, thế lửa ngày càng lớn, còn ngày càng lan rộng, vốn dĩ chỉ là một trận hỏa hoạn nhỏ, kết quả trở thành hỏa hoạn rất lớn, sau đó xe cứu hỏa toàn thành phố đều được cử tới, mới dập tắt lửa được.
Nhưng người và nhà đều bị thiêu rụi, ngay cả nhân viên cứu hỏa tham gia cứu hóa lúc đầu và ký giả cũng hi sinh.
“Vừa nãy nói ở đâu có cháy?” Đường Niệm Niệm muốn xác nhận lại lần nữa.
“Đường Lục Lâm!”
Đường Niệm Niệm đứng bật dậy, dọa anh ta và Chương Nhạc Vi một phen, không biết cô muốn làm gì.
“Gọi điện thoại cho đội cứu hỏa, nói sau mười phút nữa sẽ có gió lớn, cử thêm xe cứu hỏa tới đường Lục Lâm!”
Đường Niệm Niệm chạy, cô nhớ người bản địa đó nói, bởi vì mới đầu lửa không lớn, chỉ cử một chiếc xe cứu hỏa tới cứu hỏa, vốn dĩ lửa đã sắp dập tắt rồi, nhưng nổi gió lớn, đốm lửa tàn lại bùng cháy lên, hơn nữa cũng không biết nhà ai có vật dễ cháy, ngọn lửa lập tức bùng lớn, một chiếc xe cứu hỏa căn bản không đủ.
“Tôi…tôi đi gọi điện thoại!”
Chương Nhạc Vi không chút do dự chạy đi gọi điện thoại, không hoài nghi lời của Đường Niệm Niệm.
Đường Niệm Niệm đã xông ra ngoài, cô phải đến hiện trường hỏa hoạn, dù sao cậu Chương vẫn còn tác dụng lớn, bây giờ không thể chết.
Hơn nữa lính cứu hỏa cũng không thể chết.
Cô rất có hảo cảm với lính cứu hỏa, quân giải phóng và cảnh sát, phải cứu họ.
“Tôi đi cùng cô!”
Tuyên Xuân Vinh đi theo, anh ta cũng không nghi ngờ.
Đường Niệm Niệm không cần phải nói dối chuyện lớn như vậy, cho dù là giả, đi một chuyến cũng không có gì, anh ta rất mong là giả.
“Anh và Nhạc Vi đi gọi điện thoại, mặc kệ dùng cách gì đều phải khiến họ cử xe cứu hỏa, càng nhiều càng tốt, nếu không sẽ có rất nhiều người chết!”
Đường Niệm Niệm nói xong liền xông lên đường cái, lập tức tiếng phanh xe chói tai vang lên, còn có tiếng chửi của tài xế.
“Cô tìm chết thì đi nhảy sông Tiền Đường, cmn cô muốn chết đừng liên lụy tôi, tôi đm cô…”
Tài xế tức điên nhìn thấy Đường Niệm Niệm trẻ trung xinh đẹp, lời thô tục còn thừa lại liền nuốt xuống, cô gái xinh đẹp trẻ trung này còn trẻ đã có bệnh thần kinh, anh ta đừng mắng thì hơn, tội nghiệp quá.
“Cho tôi mượn xe một chút!”
Đường Niệm Niệm sải bước đi tới, kéo mở cửa xe, xách tài xế xuống.
“Tôi đậu…má cô…cmn đây là xe của tôi, cô là cường tặc thổ phỉ à, trả xe cho tôi, tôi còn phải đi đón lãnh đạo, đậu má…cô trả xe cho tôi…”
Tài xế không còn thương hoa tiếc ngọc nữa, luống cuống tay chân muốn giành xe lại, nhưng Đường Niệm Niệm đẩy anh ta ra, sau khi lên xe, thành thục khởi động xe, sau đó nghênh ngang rời đi.
“Tôi cái đcm… có ai quản không, ban ngày ban mặt cướp xe có ai quản không!”
Tài xế chửi mãi chửi mãi rồi khóc, anh ta thật sự phải tới ga tàu lửa đón lãnh đạo, bây giờ xe bị thổ phỉ cướp rồi, đại khái công việc của anh ta cũng bay màu.
Anh ta đã trêu ai chọc ai rồi?
Tuyên Xuân Vinh há hốc miệng, ngỡ ngàng, cả buổi mới hồi thần lại, lẩm bẩm nói: “Điên rồi!”
“Xuân Vinh, họ không tin em, còn nói em báo tin giả, muốn bắt em!”
Chương Nhạc Vi chạy ra, lo lắng sắp khóc.
Cô ta lo lắng cho an toàn của cậu.
“Anh đi gọi điện thoại!”
Tuyên Xuân Vinh cắn răng, anh ta nghĩ tới một cách, chỉ là có hơi nguy hiểm.
Anh ta cược Đường Niệm Niệm đúng.