Đám đông dưới lầu phản ứng rất nhanh, nghe thấy tiếng của Đường Niệm Niệm liền lập tức vây thành một vòng, vừa vây xong, nhìn thấy một đứa trẻ được ném ra, ném chuẩn vào trong vòng của họ.
“Đỡ được rồi!”
Đứa trẻ an toàn rơi trên đệm thịt do những người lớn dùng tay kết thành, đứa trẻ nhìn thấy mẹ, lại òa khóc.
“Niếp Niếp không khóc nữa, mẹ đây!”
Mẹ ôm chặt đứa bé, vui đến chảy nước mắt.
Mọi người lại đi tìm thảm, đợi đứa trẻ kế tiếp.
“Đỡ lấy!”
Lại truyền ra một tiếng hét, mọi người phấn chấn tinh thần, sau đó một đứa trẻ ba bốn tuổi được ném ra, cũng được đỡ lấy.
Có tổng cộng ba tầng lầu, Đường Niệm Niệm chạy lên chạy xuống, cứu được năm đứa trẻ, lính cứu hỏa và Tuyên Xuân Vinh cũng cứu được mấy người, nhưng bà cụ bại liệt trên giường đó, đợi khi Đường Niệm Niệm chạy tới, đã tắt thở rồi.
Lúc này, xe cứu hỏa tiếp viện cũng tới, mười mấy cột nước bắn vào đám cháy, cuối cùng cũng dập tắt lửa, hiện trường một mảnh hoang tàn, hai tòa nhà cũ kỹ ba tầng gần như bị thiêu trụi, tường nát vách xiêu, khói đen cuồn cuộn, một vùng hoang phế, thảm không nỡ nhìn.
Đường Niệm Niệm và Tuyên Xuân Vinh, còn có các lính cứu hỏa đều vô cùng nhếch nhác, tóc chân mày bị cháy xém, trên mặt dính đầy khói đen.
Đặc biệt là Đường Niệm Niệm, mái tóc đen óng xinh đẹp của cô, bây giờ biến thành lông vàng, cháy loang lỗ, giống như chó gặm, còn đang bốc khói, tỏa ra mùi hương protein bị cháy.
Nhưng cô vẫn chưa phát giác, bởi vì mặt cô bị thương, đau rát.
Hơn nữa hiện trường rất hỗn loạn, chính là con trai của bà lão bại liệt đó, anh ta đang chửi lính cứu hỏa, vì sao không cứu mẹ anh ta.
“Vì sao các người không cứu mẹ tôi, mẹ tôi chịu khổ nhiều như thế, còn chưa hưởng phúc đàng hoàng, bị thiêu chết sờ sờ ra thế, các người không phải là lính cứu hỏa vì nhân dân phục vụ sao? Vì sao các người không cứu người? Các người trả mẹ cho tôi!”
“Mẹ của con, mẹ chết thảm quá! Là con trai bất hiếu, mẹ còn không được toàn thây!”
“Mẹ của con, mệnh của mẹ thật khổ, mẹ của con…”
Người đàn ông vô lại giống như hát kịch, ngồi trên đất vỗ ngực giậm chân, kêu trời gọi đất, luôn miệng ai oán lính cứu hỏa không làm tròn trách nhiệm, là lính cứu hỏa hại chết người mẹ đáng thương mệnh khổ của anh ta.
“Xin lỗi!”
Lính cứu hỏa vô cùng tự trách, niềm vui cứu hỏa cũng bị sự tự trách dập tắt, quả thực là họ thất trách, không thể cứu bà cụ ra, họ không có tư cách vui mừng.
Họ đã cô phụ sự tín nhiệm của người dân!
“Chính là lỗi của các người, là các người hại chết mẹ tôi, đền mạng của mẹ tôi đây!”
Người đàn ông được nước lấn tới, lại nhảy lên túm áo của một lính cứu hỏa trẻ, hung tợn muốn đánh người, lính cứu hỏa trẻ không tránh không né, nhắm mắt đợi ăn đánh.
Đường Niệm Niệm sầm mặt, lao tới như một mũi tên, xách cổ áo của lính cứu hỏa trẻ lên, xách sang một bên, còn hung dữ trừng mắt, chửi: “Anh không biết tránh?”
Mắng xong lính cứu hỏa ‘ngốc’, Đường Niệm Niệm lại một tay đẩy người đàn ông ‘hiếu thảo’ ngang tàng ra, cô cũng không dùng bao nhiêu sức, cơ thể người đàn ông quá yếu, không đứng vững, ngã xuống đất.
“Nếu anh đã hiếu thảo như thế, sao không đi cứu mẹ anh? Thấy người mắng người giỏi nhỉ, sao không giỏi cứu người?”
“Cứu hỏa là chuyện của lính cứu hỏa, họ chính là vì nhân dân phục vụ, cô có quan hệ gì với cậu ta? Bảo vệ cậu ta như thế?”
Người đàn ông rất hùng hồn, còn chỉ lính cứu hỏa trẻ đó, ngữ khí rất ám muội, chỉ thiếu điều nói toạc Đường Niệm Niệm và lính cứu hỏa có quan hệ không chính đáng.