Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu ( Dịch Full )

Chương 708

Chương 708 -
Chương 708 -

“Bác ba, bác phải học tập rồi!”

Đường Niệm Niệm lười giải thích với ông ấy, lãng phí một cân nước bọt cũng không giải thích rõ, dù sao làm theo lời cô là được.

Đường Kiến Thụ nhịn cười, kéo đại đội trưởng hậm hực sang một bên, đảm bảo nói: “Niệm Niệm yên tâm, anh đã sắp xếp xong rồi.”

Anh ta hiểu ý của em họ, việc này cũng na ná với xem mắt, nam nữ trẻ chuẩn bị gặp mặt đều sẽ sửa soạn cho mình một phen, mặc đồ mới, tóc tai chải chỉnh tề, nhưng không thể quá long trọng, trông quá cần mẫn.

“Tới lúc đó mỗi phân xưởng đều phải chụp một gương mặt lao động tiêu biểu, quạt rơm sắp xếp bà em là được, phân xưởng khác anh ba chọn mỗi phân xưởng một người.” Đường Niệm Niệm nói.

Cô vẫn chưa nói tin tốt này cho bà cụ Đường biết, miễn cho bà cô kích động đến mức cơm cũng không ăn nổi, ngủ cũng không ngon giấc.

“Biết rồi.”

Đường Kiến Thụ gật đầu.

Trời đã tối, Đường Thôn bốc lên khói bếp nghi ngút, trên mái hiên còn có chút tàn tuyết, trên trời có mặt trăng sáng, ngày mai lại là một ngày nắng.

Người nhà họ Đường ngồi đầy một bàn ăn cơm, cá mặn khô hấp, thịt hấp rau khô, thịt sợi cải xoăn xào măng, còn có một số món thường ngày, bà cụ Đường bày thịt xào măng trước mặt Đường Niệm Niệm.

“Măng vừa đào buổi chiều, rất non!”

Đường Niệm Niệm gắp một đũa măng cho vào miệng, măng chôn dưới đất tươi non mỹ vị, xào cùng cải xoăn, vị tươi phát huy tới cực điểm, là một món ăn ngon nhất vào mùa đông.

“Ngon!”

Đường Niệm Niệm lại gắp một đũa, Đường Mãn Kim đôn hậu cười nói: “Ngày mai con đi đào thêm, măng năm nay mọc nhiều.”

“Lúc đào chú ý một chút, tre bương rất có ích!” Bà cụ Đường dặn dò.

“Biết ạ.”

Đường Mãn Kim biết rõ, ông ấy đào toàn là măng được lựa chọn kỹ càng, măng mọc quá nhiều, sẽ ảnh hưởng tre bương sinh trưởng, phải đào đi một số mới có thể phát triển.

“Bà, ngày mai đài truyền hình tới rồi.”

Đường Niệm Niệm ung dung nói một câu, bà cụ Đường không ngẩng đầu, tùy tiện gắp đũa rau xanh, đáp: “Biết, bác ba con đã nói mấy trăm lần rồi.”

“Ngày mai đài truyền hình sẽ quay đặc tả cảnh bà đan quạt rơm.”

Đường Niệm Niệm dùng ngữ khí nhẹ nhàng tuyên bố tin tức to lớn.

Cả nhà đều không phản ứng lại, vẫn chậm rãi ăn cơm, bà cụ Đường cũng vậy.

Một phút trôi qua, cuối cùng mọi người cũng phản ứng, đồng loạt ngẩng đầu nhìn bà cụ Đường.

Động tác nhai cơm của bà cụ Đường ngày càng chậm, dần dừng lại, vô cùng sốc, không tin hỏi: “Đài truyền hình quay bà?”

“Vâng!”

Đường Niệm Niệm thản nhiên gật đầu, lại gắp một đũa măng ăn, nhai sột soạt.

Không khí giống như nổ tung, bà cụ Đường đập một cái lên người cô, căng thẳng nói lảm nhảm: “Con bé này sao không nói sớm, ây dô…bà chưa chuẩn bị gì hết, lần này phải làm sao!”

Bà cụ Đường lo lắng sốt vó, giống như ruồi mất đầu, vừa lo lắng ngày mai sẽ xấu mặt, làm mất mặt Đường Thôn, vừa lo lắng đài truyền hình quay bà ấy quá xấu, cái này phải chiếu trên ti vi, tới lúc đó người cả tỉnh đều nhìn thấy gương mặt xấu của bà ấy, mất mặt biết bao.

“Mẹ, không phải mẹ nói nhắm mắt một tay cũng có thể đan sao!” Đường Mãn Đồng trêu chọc.

“Bốp”

Bà cụ Đường hung hăng chó vào ót anh ta, không chút nương tay.

“Ăn cơm của con đi!”

Bà cụ Đường tức giận quát, bà ấy bốc phét không được sao?

Đường Mãn Đồng choáng váng, hậm hực cúi đầu lùa cơm.

“Bà, bà cứ giống như bình thường, không có gì phải hoảng!” Đường Niệm Niệm an ủi.

May mà cô đã biết trước, không nói sớm, nếu không cả nhà đều nhốn nháo rối bời.

Bình Luận (0)
Comment