Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu ( Dịch Full )

Chương 716

Chương 716 -
Chương 716 -

Khi Diêu Hưng Quốc vừa mở miệng, bên dưới sân khấu vang lên vài tiếng cười, điều này càng khiến Diêu Hưng Quốc hoảng loạn hơn, tật nói lắp càng nghiêm trọng, tiếng cười phía dưới càng lớn hơn nữa, hình thành một vòng tuần hoàn quái ác. Vài phút trôi qua, Diêu Hưng Quốc còn không nói nổi một câu hoàn chỉnh, đầu toát mồ hôi giữa trời đông.

Một vị lãnh đạo của Bộ công nghiệp đứng dậy nghiêm túc nói: "Tất cả im lặng."

Âm thanh cười vang dưới sân khấu lập tức dừng lại, tất cả mọi người không dám phát ra tiếng.

"Đồng chí Diêu, đừng lo lắng, từ từ nói."

Lãnh đạo nhìn về phía Diêu Hưng Quốc, biểu tình hòa ái.

Diêu Hưng Quốc cảm kích cười, tay lau mồ hôi trên trán, hít một hơi thật sâu, chậm rãi đọc to bài diễn thuyết từ trong bản nháp, giữa bài phát biểu có đôi lần nói lắp, nhưng càng ngày càng lưu loát hơn, thuận lợi phát biểu xong.

Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay, Diêu Hưng Quốc nhẹ nhàng thở ra, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống. Cuối cùng cũng đã đọc xong, sau này nếu còn phải nhận phần thưởng như thế này, anh tuyệt đối sẽ không lên phát biểu cảm nghĩ nữa.

Diêu Hưng Quốc cúi đầu về phía khán giả, sau đó lại cúi đầu chào lãnh đạo trên sân khấu, rồi chạy xuống dưới sân khấu như vừa được đại xá.

Mười người đạt danh hiệu thanh niên ưu tú đều được xếp chỗ ngồi cùng nhau, sắp xếp cho ngồi ở giữa hàng thứ năm, những hàng trước đều là dành cho lãnh đạo các ngành ngồi. Khi Diêu Hưng Quốc đi tới dãy thứ tư, đột nhiên anh lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đập mặt.

May mắn anh vừa lúc vịn vào chiếc ghế nên mới không làm trò cười cho thiên hạ.

Người đàn ông ngồi cạnh hàng thứ tư định đưa tay ra đỡ, nhưng thấy Diêu Hưng Quốc đã đứng vững, anh ta nhanh chóng rụt tay lại, làm bộ như gãi đầu.

"Tôi không sao."

Diêu Hưng Quốc cười nhìn người đàn ông, nhưng đối phương lại trợn mắt, còn khẽ hừ một tiếng rồi ngoảnh đầu đi. Diêu Hưng Quốc cũng không thèm để ý, đi về chỗ ngồi của mình.

Chỗ ngồi của anh ở giữa hàng thứ năm, Đường Niệm Niệm ngồi ở bên cạnh, ngay sau người đàn ông định đỡ Diêu Hưng Quốc. Bên tay phải cô là một người phụ nữ xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi, khoác một chiếc áo len màu nâu nhạt bên ngoài, dáng người yểu điệu thon thả cùng mái tóc ngắn, khí chất thanh nhã dịu dàng. Đường Niệm Niệm nhớ hình như là một thợ thiết kế của nhà máy nào đó.

Tên gọi là Du Tú Mẫn, cô ấy hiện tại là người thợ thiết kế có trình độ giỏi nhất Thượng Hải, người chủ trì đã giới thiệu như vậy.

"Làm phiền cho tôi qua một chút!"

Thân hình Diêu Hưng Quốc ục ịch, lúc đi qua có vẻ hơi khó khăn, nhưng lại có mấy nữ đồng chí ở đây nên vẻ mặt anh có chút thẹn thùng.

"Không có việc gì!"

Du Tú Mẫn khẽ cười, đứng lên để tiện cho Diêu Hưng Quốc đi qua.

"Cảm ơn!"

Diêu Hưng Quốc cảm kích cười nói, tựa sát vào người cô để đi qua, nhưng khuỷu tay vô tình chạm vào người Du Tú Mẫn, trong nháy mắt mặt anh ta đỏ lên, không đợi anh mở miệng, Du Tú Mẫn đã nhẹ giọng nói: "Mau đi qua đi!"

Chỉ là nhẹ nhàng đụng một cái thôi, cũng không phải là cố ý, không có vấn đề gì.

Ánh mắt Diêu Hưng Quốc cảm tạ nhìn cô ấy, tay chân luống cuống đi về chỗ ngồi của mình, sau khi ngồi xuống còn nhẹ nhàng thở ra một tiếng, như là vừa mới đi đánh một trận khó khăn nào đó về.

Sự tương tác của hai người đều lọt vào tầm mắt của Đường Niệm Niệm, quả là có chút thú vị.

Trên sân khấu lại có hai người đã phát biểu xong cảm nghĩ, đến lượt Du Tú Mẫn, người chủ trì gọi đến tên của cô ấy, Du Tú Mẫn kích động đứng lên, đi qua phía trước người Đường Niệm Niệm.

Cô ấy mặc một chiếc áo len không chỉ cũ mà còn không vừa người, tay áo bị ngắn một khoảng, để lộ ra tay áo lót làm từ lông dê bên trong. Du Tú Mẫn sắn tay áo lót bên trong lên một chút, giống như là tay áo len và tay áo trong dài bằng nhau, như vậy sẽ đẹp hơn một chút.

Đường Niệm Niệm liếc mắt nhìn tay áo của cô ấy một cái, phản ứng đầu tiên là thấy gia cảnh nhà Du Tú Mẫn không được tốt lắm, áo khoác len mặc trên người cũng có tuổi đời ít nhất bảy tám năm. Theo lý thuyết, hẳn là tiền lương của Du Tú Mẫn không thấp, không đến mức chi tiêu keo kiệt như vậy, có thể là có liên quan đến chuyện trong nhà.

Phản ứng thứ hai, cô nhìn thấy trên cổ tay Du Tú Mẫn có một vết đỏ, còn có mấy chỗ có vết thương xanh tím, rõ ràng vết đỏ kia là do bị dùng trâm đâm vào, vết thương xanh tím là do bị cấu, hơn nữa là cách một khoảng thời gian sẽ bị cấu một lần.

Đường Niệm Niệm nhìn về phía tay kia của cô ấy, quả nhiên, trên cổ tay cũng có vết đỏ và vài vết thương xanh tím.

Bình Luận (0)
Comment