“Bốp!”
Tiếng bạt tai cắt ngang lời của Du Tú mẫn, là Phạm Trung thẹn quá hóa giận đánh.
Thân hình gầy nhom của Du Tú Mẫn bị đánh xoay mấy vòng, va vào tủ phía sau, hông truyền tới cơn đau dữ dội, đứng cũng không đứng thẳng nổi.
“Mẹ…”
Điềm Điềm sợ hãi nhào tới, đỡ lấy mẹ khóc.
“Giả chết cho ai xem? Con tiện nhân mày đã thông đồng với bác sĩ, cưỡi xe té ngã cái gì, toàn là dối trá, mày chính là giày rách, của nợ này còn không biết là tạp chủng của ai nữa. Ông đây xui tám kiếp mới cưới giày rách như mày…”
Phạm Trung chửi rất hăng, đấm đá vào người Du Tú Mẫn, không hề quan tâm con gái có sợ hay không, Du Tú Mẫn bảo vệ con gái trong lòng, chịu đựng sự bạo hành của anh ta, không kêu tiếng nào.
Nhưng sự quật cường này của cô ấy càng chọc giận Phạm Trung hơn, đánh càng nặng tay.
“Nếu anh đã cảm thấy Điềm Điềm không phải con gái anh, vậy chúng ta ly hôn!”
Du Tú Mẫn có thể chịu đựng sỉ nhục, nhưng không cho phép người đàn ông này mắng con gái là tạp chủng, cô ấy đề nghị ly hôn.
Nhưng giống với vô số lần trước đây, ly hôn hoàn toàn chọc giận Phạm Trung, anh ta tháo thắt lưng da xuống, biểu cảm hung tợn, dùng tất cả sức lực quất túi bụi.
“Ông đây sẽ không cho mày thoải mái, ly hôn để mày đi tìm tình nhân mày? Ông đây sẽ không để mày được như ý, cho dù mày chết cũng phải chết trong nhà tao!”
Phạm Trung quất vài cái, thở hổn hển, Du Tú Mẫn đau đến tái mặt, cắn miệng đến ứa máu, cô ấy vẫn không lên tiếng.
Bởi vì cô ấy biết, cho dù kêu cứu cũng không có ai làm chủ cho cô ấy, ngược lại sẽ bị người ta cười nhạo.
Cô ấy về nhà mẹ kể lể, cha mẹ không cho cô ấy ly hôn, còn nói đàn ông tính khí nóng nảy chút cũng bình thường, nhịn một chút là qua, phụ nữ đều sống như vậy cả.
Em trai cũng không đồng ý ly hôn, bởi vì em dâu lo lắng sau khi cô ấy ly hôn, về nhà mẹ chiếm nhà của họ, chê cô ấy là phiền toái.
Cô ấy tìm hội liên hiệp phụ nữ trong nhà máy, nhưng hội liên hiệp phụ nữ chỉ điều giải, Phạm Trung ở trước mặt họ biểu hiện cực kỳ thật thà, còn khóc lóc nói anh ta uất ức trong lòng, nói cô ấy làm loạn ở bên ngoài, đội mũ xanh cho anh ta, nói như là thật, ngay cả hội liên hiệp phụ nữ cũng tin.
Dù sao thì không có người đàn ông nào sẽ chủ động đội mũ xanh lên đầu mình, Phạm Trung ở nhà đánh cô ấy, còn tuông lời kinh tởm, nhưng nah ta ở bên ngoài lại là người tốt người gặp người khen.
Nhiệt tình giúp người, hành xử thân thiện, nhà ai có chuyện anh ta đều sẽ đưa tay giúp đỡ, không chỉ là công nhân tốt ở nhà máy dệt, trong tòa nhà gia thuộc nhà máy vớ, anh ta cũng là người đàn ông tốt người gặp người khen, mọi người đều nói cô ấy có phúc, gả cho một người đàn ông tốt như vậy.
Du Tú Mẫn căn bản không thể biện giải, Phạm Trung cực kỳ âm hiểm, đánh cô ấy đều lựa những chỗ kín đáo trên người, trước đây cô ấy trình vết thương cho người của hội liên hiệp phụ nữ xem, nhưng Phạm Trung lại nói anh ta quá uất ức trong lòng, uống rượu nên mất đi lý trí, mới động thủ.
Ở trước mặt đồng chí hội liên hiệp phụ nữ, Phạm Trung còn đảm bảo chắc nịch lần sau tuyệt đối không động thủ nữa, hội liên hiệp phụ nữ tin anh ta, còn khuyên cô ấy phải quan tâm chồng nhiều hơn, đừng để anh ta chịu ủy khuất.