"Mãn Đồng, nay chú có thấy Hồng Hạnh chưa?"
Bên ngoài truyền đến âm thanh gấp gáp của đại đội trưởng, Đường Mãn Đồng vừa bổ củi cả nửa ngày lau mồ hôi, lắc lắc đầu, hỏi: "Hồng Hạnh chạy mất ạ?"
"Sáng sớm tới giờ chưa thấy động tĩnh, bọn anh cũng không để ý đến nó, kết quả ra sân sau lấy củi mới phát hiện ván gỗ trên cửa sổ rơi ra rồi!"
Đại đội trưởng hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói cho xong, trong mắt đã hiện lên sát ý.
Ngày ba mươi Tết mà náo loạn như thế, hiện tại ông thật sự hận không thể giết chết nghịch nữ này, nuôi một con heo còn hữu dụng hơn nghịch nữ.
"Đừng nóng vội, khẳng định là đi Tuyên Thôn rồi, em đi tìm cùng anh!"
Đường Mãn Đồng ném búa, vào nhà lau mồ hôi rồi mặc áo khoác, đẩy xe đạp ra.
Đường Hồng Hạnh mất hết hy vọng, khẳng định là đi tìm Tuyên Xuân Vinh rồi, ba mươi Tết mà làm như vậy, đúng là khiến người ta nhọc lòng.
Bà cụ Đường nghe thấy động tĩnh chạy đến hỏi, biết được Đường Hồng Hạnh chạy mất, phản ứng đầu tiên của bà chính là nghĩ tới Đường Ngũ Cân, hai cái thứ này trái tính trái nết y như nhau.
"Cho nó đến đấy hỏi rõ ràng cũng tốt, Tuyên Xuân Vinh đều đã có bạn gái rồi, để cho nó chết tâm đi, qua năm liền gả ra ngoài, đừng ở nhà làm mất mặt xấu hổ nữa!" Bà cụ Đường lạnh giọng nói.
Trước kia còn cảm thấy Đường Hồng Hạnh vẫn thông minh hơn Ngũ Cân một chút, hiện tại xem ra, đều ngu xuẩn y như nhau, chỉ biết làm mấy chuyện ngu xuẩn mất hết thể diện.
Đại đội trưởng đen mặt gật đầu, ông ấy cũng nghĩ như vậy, dứt khoát để nghịch nữ này hoàn toàn hết hy vọng.
Đường Mãn Đồng và Đường Kiến Thụ cùng đại đội trưởng đi Tuyên Thôn, Đường Niệm Niệm lười quản mấy chuyện rách nát này, cùng Thẩm Kiêu đi ra sau núi chơi.
Tuyên Thôn
Trước cổng nhà địa chủ Tuyên xưa nay luôn quạnh quẽ, giờ phút này lại hết sức náo nhiệt, vây quanh không ít người.
"Anh Xuân Vinh, em biết là anh cố ý nói ra những lời đó, trong lòng có em có đúng không? Là do anh sợ liên lụy đến em mới có thể nói là không thích em, em hiểu được mà!"
Đường Hồng Hạnh đã tiều tụy hơn không ít, nắm chặt cánh tay Tuyên Xuân Vinh không chịu buông, lần này cô ấy trốn đến đây đã không định về nhà nữa rồi.
Cô ấy phải gả cho anh Xuân Vinh, ở lại nhà họ Tuyên.
Trong tay Tuyên Xuân Vinh còn bưng một chậu nước, buổi sáng anh ta đánh răng rửa mặt xong mở cửa ra đổ nước, đột nhiên bị Đường Hồng Hạnh lao đến quấn lấy luôn, người phụ nữ này cứ như một kẻ điên, căn bản nghe không hiểu tiếng người, sống chết đòi gả cho anh ta.
"Tôi nói lại một lần cuối cùng, tôi không thích cô, chưa từng nói rằng mình thích cô, cũng không đồng ý bất cứ chuyện gì với cô, càng không nhận đồ gì của cô, Đường Hồng Hạnh, mong cô tự trọng tự ái, đừng nữa dây dưa với tôi nữa!"
Ngữ khí của Tuyên Xuân Vinh nặng hơn không ít, dùng sức muốn rút cánh tay ra, nhưng Đường Hồng Hạnh cứ như con đỉa dính chặt vào anh ta, nếu anh ta cứng rắn giật ra, người phụ nữ này ắt sẽ té bị thương.
Anh ta ngược lại cũng không phải thương hương tiếc ngọc mà do anh ta thuộc thành phần rất mẫn cảm, làm chuyện gì cũng phải đặt cẩn thận lên hàng đầu, không thể gây rắc rối cho gia đình.
"Mời cô buông tay ra, tôi với cô căn bản không quen nhau, buông ra!"
Tuyên Xuân Vinh lại giật vài cái, nhưng Đường Hồng Hạnh lại ôm chặt hơn nữa, còn nói: "Em đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình rồi, anh Xuân Vinh, chúng ta không làm phiền đến người nhà, có thể quang minh chính đại ở bên nhau rồi!"
"Cô bị bệnh thần kinh à? Cho dù tôi đi làm hòa thượng cũng sẽ không kết hôn với cô đâu, buông ra!"
Tuyên Xuân Vinh sắp tức điên rồi, ăn Tết lại đụng phải một bà điên, rõ là xui xẻo!
Anh ta không quan tâm liệu Đường Hồng Hạnh có bị thương không nữa, dùng sức đẩy ra, Đường Hồng Hạnh không đứng vững, ngã về phía sau, may mắn mấy người Đường Kiến Thụ chạy tới đỡ được cô ấy.