Cho nên, tính toán số liệu chủ yếu dựa vào bàn tính và tính trên giấy, số giấy nháp bọn họ đã dùng nửa tháng này xếp chồng lên cũng phải cao vài mét rồi, mọi người ăn ngủ đều ở văn phòng, chỉ hận không thể bẻ một giờ đồng hồ thành ba giờ đồng hồ mà dùng, nhưng số liệu vẫn cứ không tính ra được, nghiên cứu cũng kẹt lại ở đây, dậm chân tại chỗ.
Tất cả mọi người đều sốt ruột mà, thời hạn của hạng mục này quá eo hẹp rồi, theo tiến độ trước mắt mới chỉ hoàn thành một phần tư, một nhóm số liệu nho nhỏ thôi đã kẹt mất nửa tháng, dựa trên tiến độ này, chỉ sợ không thể hoàn thành đúng kỳ hạn, sẽ kéo chân sau của quốc gia mất.
"Bé Niệm, có biết gảy bàn tính không?" Lão Chương hỏi.
"Không quen tay lắm, cháu tính trên giấy là được rồi."
Đường Niệm Niệm lắc đầu, rất thành thật trả lời, kiếp trước cô chủ yếu dùng máy tính, loại công cụ cũ kỹ như bàn tính, cùng lắm cô chỉ có thể tính cộng từ một đến một trăm, cái khác không được.
"Bang bang bang . . . . . ."
Một đợt tiếng gảy bàn tính dễ nghe truyền đến, Đường Niệm Niệm nhìn qua, một người đàn ông hai tay hoạt động liên tục, gảy hạt châu trên bàn tính nhanh đến độ tạo ra ảo ảnh, cái bàn tính anh ta đang dùng cũng lớn đến lạ thường, so với bàn tính bình thường dài gấp hai.
"Bàn tính còn không biết dùng, tới làm gì!"
Nghê Quân Lan nói thầm một câu, âm thanh rất nhỏ, nhưng Đường Niệm Niệm có thể nghe thấy, cô không thèm để ý, sắp kết hôn rồi, thấy máu là điềm xấu, cô phải kiềm chế một chút.
"Cháu cần một cái văn phòng riêng, không thể để người khác quấy rầy."
Đường Niệm Niệm đưa ra yêu cầu, trong không gian của cô có máy tính, không cần phải khổ cực ngồi tính tay.
"Tiểu Tạ, cậu đi sắp xếp đi!"
Lão Chương giao việc này cho Tạ Văn Lâm, ông có lòng tin với Đường Niệm Niệm, lúc còn ở Đường Thôn ông đã phát hiện ra con bé này có năng lực tính toán siêu mạnh, tuyệt đối là thiên tài toán học.
Cái môn toán học này chỉ phân ra hai loại người.
Người thường và thiên tài.
Người thường học toán học, chỉ có thể ở quanh quẩn ngoài bậc cửa, cả đời đều không có khả năng bước qua cánh cửa, cái môn học này chú trọng nhất chính là thiên phú, người không có thiên phú về toán học thì có cố gắng hơn nữa vẫn học không giỏi.
Đường Niệm Niệm chính là thiên tài toán học, lão Chương thậm chí còn từng làm thuyết khách dụ cô đi học toán học, nhưng Đường Niệm Niệm từ chối, cô không thích toán học khô khan, cô càng thích kiếm tiền hơn.
Tạ Văn Lâm dẫn Đường Niệm Niệm đi, sắc mặt Nghê Quân Lan càng thêm khó coi, cô ta là nhân tài của Thanh Đại mà còn không có văn phòng riêng, cái cô Đường Niệm Niệm kia chỉ là một học sinh cấp ba cỏn con, dựa vào cái gì chứ?
"Kỹ sư Chương, để cháu tính lại một lần nữa xem."
Nghê Quân Lan chủ động xin đi giết giặc, cô ta có lòng tin mình có thể tính ra số liệu chính xác.
"Cô đi xuống phân xưởng một chuyến hối thúc bọn họ đi, đều đã qua hai ngày rồi!"
Lão Chương dời đề tài, ông ấy hiểu rất rõ năng lực của Nghê Quân Lan, cô bé này chỉ là người thường, ở phương diện toán học không có thiên phú quá cao, tính cả đời cũng không tính ra được đâu.
Ông ấy cũng biết, sở dĩ Nghê Quân Lan có thể đến căn cứ làm trợ thủ cho ông kỳ thật cũng là nhờ đi cửa sau, gia đình Nghê Quân Lan có ít quan hệ, muốn đánh bóng tên tuổi cho con gái nên nhờ vả cho con gái đến đây làm trợ thủ bên cạnh ông ấy.
Nhưng Nghê Quân Lan tuy là sinh viên Thanh Đại, thực ra vẫn là sinh viên Đại học Công Nông Binh, cũng không có bao nhiêu thực học, lão Chương thật sự không có tinh lực chỉ dạy thêm một số lí luận căn bản, quá lãng phí thời gian rồi.
Chẳng qua, cái cậu nhóc Tạ Văn Lâm này cũng không tệ lắm, tuy rằng cũng là sinh viên Đại học Công Nông Binh, nhưng có thực học, khoảng thời gian này nhờ có Tiểu Tạ mà ông bớt đi không ít việc.