Đường Niệm Niệm ăn hết một bát lớn đồ ăn, ngay cả nước canh cũng trộn cơm ăn luôn, cô đứng dậy, cầm bát đũa đã dùng muốn trả lại cho đầu bếp nhà ăn, Tạ Văn Lâm đi theo tới đây, cười nói: "Tôi muốn cái màn thầu, buổi tối đói bụng thì ăn."
Trong cửa gọi món là gương mặt tươi cười hàm hậu của đầu bếp nhà ăn, ông tiếp nhận bát đũa, dùng khẩu âm phương Bắc, cười ha ha hỏi: "Ăn no chưa? Không đủ thì thêm nữa nhé!"
"Đủ rồi, ăn rất ngon!"
Đường Niệm Niệm đáp lại một câu.
Đầu bếp nhà ăn nhếch miệng cười đặc biệt vui vẻ, Tạ Văn Lâm gõ vài cái lên cửa gọi món, lễ phép nói: "Bác à, cho tôi một cái màn thầu, với thêm chút dưa muối."
"Có ngay, kỹ sư Tạ muốn tăng ca đêm nay à? Để tôi múc cho cậu ít cháo đi, cậu để lên bếp lò giữ ấm, ăn cháo tốt cho dạ dày!"
Giọng điệu của đầu bếp nhà ăn rất quan tâm, múc ra nửa bát cháo hoa, còn gắp cho một ít dưa muối, lại cầm thêm cái màn thầu, lúc ông ấy múc cháo còn gõ muôi lên thành nồi mấy cái, gõ sạch sẽ cháo bám trên muôi.
Mặt Đường Niệm Niệm không hề thay đổi, đứng ở bên cạnh nhìn, ánh mắt quét qua Tạ Văn Lâm và đầu bếp nhà ăn vài cái.
Tạ Văn Lâm bưng nửa hộp cháo, còn có một cái màn thầu, cùng Đường Niệm Niệm đi về phía tòa ký túc xá, ký túc xá của nam và nữ đều chung một tòa, căn cứ ít nữ đồng chí, đa phần đều là nam đồng chí, phòng của Đường Niệm Niệm và Nghê Quân Lan ở ngay kế bên nhau.
Chẳng qua, Đường Niệm Niệm là phòng đơn, trước khi cô đến đã đặc biệt yêu cầu, không quen ở cùng một gian phòng với người khác.
Nghê Quân Lan thì ở chung phòng với một nữ đồng chí khác.
Phòng Đường Niệm Niệm ở lầu ba, Tạ Văn Lâm ở lầu hai, anh ấy đưa cô lên tận cửa phòng, lúc này đêm đã khuya, nhưng đèn đuốc ở ký túc xá về cơ bản đều sáng, hành lang cũng đang có người đi lại.
"Đồng chí Đường, chúc ngủ ngon!"
Tạ Văn Lâm cười nói, xoay người muốn xuống lầu, vừa lúc gặp được Nghê Quân Lan đang bưng chậu, anh ấy cười chào hỏi: "Còn chưa ngủ à?"
"Mới vừa đánh răng rửa mặt xong đây."
Nghê Quân Lan liếc qua Đường Niệm Niệm, ánh mắt không tốt lắm.
Bởi vì cô ta vừa mới biết được, Đường Niệm Niệm này lại có thể ở một phòng riêng, ngay cách vách phòng cô ta, cô ta đã xin sang gian phòng đó rất nhiều lần mà lãnh đạo vẫn chưa đồng ý, vậy mà lại xếp cho Đường Niệm Niệm, dựa vào đâu cơ chứ?
"Đồng chí Tiểu Đường vừa tới, cô chịu khó giúp đỡ nhiều hơn nhé." Tạ Văn Lâm ôn nhu nói.
Anh ấy và Nghê Quân Lan là bạn học, chẳng qua, sau khi bọn họ đến căn cứ mới quen thuộc hơn, trước kia ở trường học ngay cả nói còn chưa nói được mấy câu, Nghê Quân Lan gia thế tốt, là một cô gái cao ngạo, gia cảnh anh ấy bần hàn, so với Nghê Quân Lan như người ở hai thế giới khác biệt.
"Cô ta mà còn cần tôi giúp đỡ à?"
Nghê Quân Lan nghe nói như thế, lập tức phát hỏa, lạnh mặt quay đầu liền vào phòng luôn, còn đóng sập cửa phòng.
Đường Niệm Niệm đã vào phòng nhưng vẫn nghe được tiếng hai người này nói chuyện, phản ứng của Nghê Quân Lan nằm trong dự kiến của cô.
Ký túc xá rất đơn sơ, chẳng qua, thu dọn thật sự sạch sẽ, đệm chăn cũng đều là đồ mới tinh, Đường Niệm Niệm trải đệm chăn ra, nằm trên đó, rất nhanh đã ngủ mất rồi, chờ khi cô tỉnh lại thì trời đã sáng trưng.
Ký túc xá vắng tanh, mọi người đều đi làm hết rồi, chỉ còn mỗi một mình Đường Niệm Niệm.
Cô chậm rì rì đi đánh răng rửa mặt, trước tiên là đi nhà ăn ăn cơm, đầu bếp Triệu tối hôm qua không ở đây, thay đổi thành một đầu bếp khác không thích nói chuyện, cũng không thích cười, biểu cảm đặc biệt nghiêm túc.
Đường Niệm Niệm ăn xong bữa sáng, chậm rãi đi đến văn phòng, không hề nóng vội chút nào.
Còn chưa tới cửa văn phòng đã nghe được tiếng Nghê Quân Lan vọng ra: "Đều đã chín giờ rưỡi rồi mà còn chưa thấy đi làm, cũng quá vô tổ chức rồi đó!"
"Hôm qua Đồng chí Tiểu Đường phải dùng não nhiều lắm, ngủ nhiều một chút là đương nhiên!"
"Đồng chí Tiểu Đường còn nhỏ tuổi, ham ngủ mới là bình thường."
Những người khác đều nói giúp cho Đường Niệm Niệm, đều tự nguyện cưng chiều cô.