"Đi căn cứ còn chưa trở lại? Đi hồi nào?" Thẩm Kiêu lạnh mặt hỏi.
"Một tháng trước, đó là hạng mục quân công cực kỳ quan trọng, cậu đừng đến quấy rầy Tiểu Đường."
Minh Chấn Hưng sợ thằng nhóc này giở tính ngang bướng, chạy tới căn cứ làm ầm ĩ, nên phải phòng hờ từ sớm.
"Tôi đi tìm Niệm Niệm kết hôn!"
Thẩm Kiêu xoay người rời đi, anh mặc kệ hạng mục cực kỳ quan trọng gì gì đó, anh chỉ muốn kết hôn.
Minh Chấn Hưng nhảy dựng lên, túm anh, nói: "Kết hôn quan trọng hay là quốc phòng quan trọng? Hai người chậm thêm mấy tháng không được à? Tôi đã hỏi bên kia, nhiều lắm là còn nửa năm nữa sẽ thả Niệm Niệm nhà cậu.”
Thẩm Kiêu nghiêng đầu sang chỗ khác, lạnh lùng nhìn, thấy Minh Chấn Hưng chột dạ cúi đầu.
"Lúc ông với thím Minh kết hôn, sao không đợi nửa năm?"
"Cái đó khác, lúc tôi với thím Minh cậu kết hôn, cô ấy không cần làm hạng mục của quốc phòng."
Minh Chấn Hưng rất ra vẻ lẽ thẳng khí hùng, lúc kết hôn vợ ông ấy chỉ là một cô y tá nhỏ, chuyện trọng đại không cần đến vợ ông ấy gánh vác, đương nhiên có thể thuận lợi kết hôn.
"Sao tôi nghe nói, lúc ông kết hôn trên người còn có vết thương, bác sĩ nói không thể động phòng, nhưng ông không có nghe, kết quả vết thương vỡ ra, lại đi may mười tám mũi, bác sĩ nói ông thấy sắc là mờ mắt, tinh trùng lên não!"
Giọng điệu của Thẩm Kiêu lạnh lùng, đâm xuyên qua khuôn mặt giả dối của Minh Chấn Hưng.
Sắc mặt Minh Chấn Hưng thay đổi, lên giọng quát: "Thằng chó chết nào tung tin đồn vớ vẩn, lúc ấy ông đây chỉ là chịu chút vết thương nhỏ, coi như lên chiến trường cũng không có vấn đề gì, sao có thể không động phòng được, nứt phải may mười tám mũi là bởi vì lỡ trượt một phát, té nên bị thương, không liên quan động phòng. Cậu đừng nghe những người kia nói hươu nói vượn, sao tôi có thể là loại người này..."
Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng trong ánh mắt đã biết hết thảy của Thẩm Kiêu, Minh Chấn Hưng hậm hực ngậm miệng, quay đầu im lặng.
Thẩm Kiêu sải bước đi, đằng sau vang lên tiếng của Minh Chấn Hưng: "Cậu đừng phá hủy căn cứ!"
Không có tiếng đáp lại, người đã đi xa.
"Thằng nhóc con, còn không biết ngại nói ông đây!"
Minh Chấn Hưng hừ một tiếng, ngồi xuống uống một hớp trà lớn, nổi giận đùng đùng mắng: "Đồ con rùa nào nói hươu nói vượn ở sau lưng tôi, đừng để ông đây tra ra nhé!”
Đã qua hai mươi mấy năm rồi, sao còn có người nói, ghẹo người ghét quá rồi đấy!
Sau một ngày, Thẩm Kiêu đã chạy tới căn cứ, anh đưa ra giấy chứng nhận, tìm đại biểu Liêu.
"Cậu đến đúng lúc, giúp tôi bắt mấy cái con rệp!"
Đại biểu Liêu biết anh, trước kia đã từng cùng hợp tác, ông ấy biết năng lực của Thẩm Kiêu.
"Không rảnh, tôi tìm vợ tôi!"
Thẩm Kiêu không để ý, hiện tại anh chỉ muốn tìm Niệm Niệm đi đăng ký kết hôn.
"Vợ cậu là ai?" Đại biểu Liêu cố ý giả bộ không biết, miễn cho thằng nhóc này làm phân tâm trái tim của Đường Niệm Niệm.
"Đường Niệm Niệm!"
Thẩm Kiêu xoay người rời đi, thông báo với đại biểu Liêu, hiện tại anh chỉ muốn đi tìm vợ mình.
Đại biểu Liêu nhanh chân đuổi theo, nói: "Cậu đừng đi quậy phá, hiện tại đồng chí Đường là quân chủ lực của hạng mục, không thể xảy ra sự cố!"
Thẩm Kiêu sa sầm, bất mãn nói: "Niệm Niệm không phải người của căn cứ, cô ấy đã làm một tháng!"
Dựa vào cái gì để Niệm Niệm nhà anh làm trâu làm ngựa, còn không cho lợi ích gì?
"Tôi đã hỏi đồng chí Đường Niệm Niệm, chỉ cần cô ấy đồng ý, bất cứ lúc nào cũng có thể điều phối đến căn cứ, nhưng cô ấy đã từ chối." Đại biểu Liêu tranh thủ giải thích, ông ấy rất có thành ý.
Thẩm Kiêu hừ một tiếng, vẫn sa sầm.
Đại biểu Liêu vội nói: "Tôi đã xin công cho đồng chí Đường Niệm Niệm rồi, cô ấy hiệp trợ căn cứ bắt đặc vụ ẩn náu cực sâu, lập công lớn."
"Cấp mấy?"
"Công cấp hai, chờ sau khi hoàn thành hạng mục sẽ xin công thêm cho đồng chí Đường Niệm Niệm, chí ít cũng là công bậc ba.” Đại biểu Liêu cười nói.