Phó Thanh Hàn ăn mì một cách chậm rãi, Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm ăn như hổ đói ăn, bà cụ Đường không nhịn được nói: "Ăn chậm một chút, không có ai cướp với các con!"
Đường Niệm Niệm không ngẩng đầu, cô sắp chết đói.
Ăn mì xong, bà cụ Đường cũng không hỏi nhiều, bảo Đường Niệm Niệm đi ngủ sớm một chút, ngày mai phải bận rộn một ngày kia mà, phải chuẩn bị đủ tinh thần.
Thẩm Kiêu và Phó Thanh Hàn thì đến nhà đại đội trưởng ngủ.
Đường Niệm Niệm ngủ một giấc đến hừng đông, tinh thần được nạp đầy tới mức có thể quyết đấu với voi, tiếng người ngoài cửa sổ huyên náo, còn có các loại mùi thức ăn thơm tiến vào phòng, khiến cô thèm thuồng chảy ròng nước bọt.
Dựa theo tập tục của Đường Thôn, cô gái xuất giá sẽ dậy sớm sửa soạn, giữa trưa nhà gái sẽ mở tiệc rượu, buổi chiều chú rể sẽ đón cô dâu về nhà, ban đêm là nhà trai mở tiệc rượu, nhà Thẩm Kiêu đã không còn ai, bà cụ Đường quyết định, bữa tiệc rượu sẽ tổ chức vào buổi tối, giữa trưa mời người toàn thôn ăn cỗ, dù sao đồ ăn trong nhà có đủ, cứ làm cho náo nhiệt đi.
"Tiệc trưa sắp khai rồi, mặc dù đều là người trong thôn, nhưng con với Tiểu Thẩm vẫn phải ra ngoài kính rượu, lễ nghĩa phải làm cho tròn!"
Bà cụ Đường nhắm chuẩn thời gian, mười giờ đúng đi gọi cháu gái rời giường, rửa mặt xong thì mặc trang phục, một giờ đã dư sức.
"À!"
Đường Niệm Niệm bật dậy làm bà cụ Đường giật mình, không nhịn được vỗ nhẹ một cái vào cô, sẵng giọng: "Đã kết hôn còn loi nhoi như thế, về sau con làm mẹ không được phép thế này, phải làm tấm gương tốt cho con cái!"
"Không nghe lời thì đánh!"
Đường Niệm Niệm hừ một tiếng, một tát không đủ thì lại thêm một tát, dù sao đánh tới khi chịu phục mới thôi. Cô không có kiên nhẫn dỗ con nít.
"Vậy con cũng không thể đánh mỗi ngày, phải nói lý với trẻ con... Đi, con nhanh lên một chút!"
Bên ngoài có người gọi, bà cụ Đường vội vàng đi ra, về sau lại nói với con bé này tiếp, sao có thể động chút là lại đánh con chứ!
Đường Niệm Niệm nhếch miệng, bà cụ chỉ ngoài miệng thì nói dễ nghe, khi còn bé cô đã chịu không ít đòn roi từ bà cụ.
Hơn nữa tạm thời cô không muốn sinh con, ít nhất phải chờ học xong đại học.
Đường Niệm Niệm rửa mặt xong, đổi áo bông màu đỏ của bà cụ Đường tự mình làm. Tập tục bên Đường Thôn vào hôm kết hôn các cô dâu đều phải mặc áo bông màu đỏ, ngụ ý cuộc sống sau cưới sẽ phát đạt, hạnh phúc mỹ mãn.
Cô trang điểm đơn giản, cô chỉ vẽ lông mày cộng thêm son môi đã đủ xinh đẹp động lòng người.
"Chú rể tới đón cô dâu!"
"Sớm sinh quý tử!"
"Bách niên hảo hợp!"
"Lấy kẹo mừng ra!"
Một đám trẻ con đi theo đằng sau Thẩm Kiêu, kêu lên vui vẻ, nhóm người Đường Kiến Thụ và Đường Kiến Quốc cầm một túi kẹo mừng, phát kẹo mừng trên cả quãng đường đi, túi mỗi một đứa bé đều căng phồng.
Thẩm Kiêu mặc quân trang, anh tuấn như tùng bách, trên khuôn mặt lạnh lùng từ trước đến nay hôm nay trông rất tươi vui. Khí chất lẫm liệt trên người đã suy yếu, tỏa ra sự đặc biệt bình dị, gần gũi.
Các thôn dân trước kia không dám nói chuyện với anh, hôm nay đã dám nói giỡn với anh, thậm chí còn có người dám nói chuyện cười tiếu lâm, Thẩm Kiêu vẫn dùng vẻ mặt tươi cười nghe, trong lòng còn đặc biệt chờ mong buổi tối.
Các khách khứa tham dự bữa tiệc rượu giữa trưa này đều là người trong thôn, mỗi nhà đều cử đại diện đến ăn cỗ, còn có không ít người chủ động đi làm mấy việc vặt, như rửa rau, thái thịt, chia thức ăn, truyền đồ ăn, nhóm lửa các loại, chỉ riêng làm việc lặt vặt đã có hai mươi người.
Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu đi mời rượu từng bàn, không ai dám làm loạn. Dù sao uy danh của hai người khá vang dội, không ai dám đi sờ đầu của hổ dữ.
Dựa theo phong tục hiện tại, tiệc rượu bình thường là tám món ăn, nhà họ Đường thì sắp xếp mười hai món ăn, bốn món rau trộn, tám món ăn nóng, gà vịt thịt cá đều lên đủ, đồ ăn ăn không hết thì để các khách khứa mang về nhà ăn, ban đêm làm đồ ăn mới.
Vì lần tiệc rượu này, bà cụ Đường đã nuôi hai con heo, làm thịt cả thảy hai con chính là vì hôm nay, nhất định phải mở một bữa rền rang, có thể diện để gả con bé Niệm đi.