"A, lần trước để ở đây mà, đâu rồi?"
Đường Mãn Đồng mò mẫm hồi lâu, nhưng không đào ra được cái gì, không khỏi nói một mình.
Anh ấy không biết, lần trước sau khi anh ấy đặt tiền vào, không bao lâu sau Cửu Cân cũng đến giấu tiền, không cẩn thận xê dịch vị trí của túi anh ấy rồi, ai bảo hang giấu tiền của hai người bọn họ thông nhau chứ.
Đường Mãn Đồng ở bên trái mò mẫm hồi lâu vẫn chưa mò ra, bèn đổi hướng, bới về phía bên phải. Trong lúc đào bới còn đụng phải một thứ có thịt mềm, anh ấy giật nảy mình, vội vàng tóm bao vải lôi ra. Sau đó phát hiện, trong tay anh ấy là hai cái bao vải, một cái nhỏ, một cái lớn.
Lớn là của anh ấy, nhỏ không biết là ai đặt vào.
Cũng có thể là trước kia anh ấy đặt vào nhưng quên mất.
Đường Mãn Đồng mừng khấp khởi mở bao nhỏ, bên trong là một đồng, một hào, hai hào, năm hào, đều là tiền vặt, nhưng khi đếm kỹ thì có hai mươi mấy đồng. Trong cơn hồi tưởng của anh ấy, hình như anh ấy đã từng có ký ức lúc không cẩn thận tìm không thấy tiền đã giấu. Lúc đó trên người anh ấy không có bao nhiêu tiền, số tiền cất giấu đều là một đồng hay một hào, muốn tích lũy làm tiền vốn ra ngoài xông xáo, kết quả không tìm được, lúc ấy anh ấy còn đau lòng một hồi lâu nữa cơ.
Không ngờ lại vẫn ở trong hốc tường, thật sự là niềm vui bất ngờ mà!
Đường Mãn Đồng cười đến toét cả miệng, đếm và lấy ra hai mươi tờ đại đoàn kết, gói thành một bao lì xì to, một hồi cho Niệm Niệm.
Tiền còn lại sẽ đặt vào bao vải, quay đầu anh ấy sẽ lại tìm hốc giấu tiền, trong hốc này có chuột, không an toàn.
Anh ấy tưởng đâu đống thịt mềm mình đụng phải trước đó là chuột, lo lắng sẽ bị chuột cắn.
Trong một phòng cách một bức tường, bàn tay thịt nho nhỏ của Đường Cửu Cân mò mẫm trong hốc nửa ngày, tay trái rút xong lại đổi tay phải, hai bàn tay nhỏ đã dính đầy tro bụi, ngay cả trên khuôn mặt cũng dính bụi, cô bé sốt ruột tới mức đổ mồ hôi cả người, giống như một con mèo nhem nhuốc.
"Đâu rồi? Rõ ràng để ở đây mà, sao không thấy..."
Cửu Cân đã sắp khó rồi, cô bé đã tích lũy một năm rồi, chưa nỡ xài đồng nào, hiện tại đã mất ráo.
Cô bé còn muốn lì xì cho chị hai nữa, thế này là không lì xì được rồi.
"Chừng nữa bắt con về đến nuôi, nhà chúng ta có chuột, ban nãy con sờ trúng một con chuột mập, thịt rất nhiều, khẳng định là đã ăn trộm không ít lương thực!"
Giọng của Đường Mãn Đồng từ bên ngoài truyền vào, Cửu Cân nghe rất rành mạch, cô bé lập tức nghĩ đến thứ ban nãy đụng phải. Nhiều thịt, thô sáp, khẳng định là một con chuột siêu mập.
Tiền của cô bé nhất định là đã bị một con chuột siêu mập trộm rồi!
"Oa..."
Cuối cùng Cửu Cân không chịu nổi đả kích to lớn này, đặt mông ngồi ở gầm giường gào khóc, nước mắt đau lòng bay tung tóe, khiến cho khuôn mặt càng lấm lem.
Tiếng khóc truyền ra bên ngoài, tất cả mọi người vào nhà tìm người, nhưng chỉ nghe thấy tiếng khóc, không có thấy ai.
Tìm một vòng mới phát hiện là ở dưới gầm giường.
"Con chui vào đó khóc cái gì? Mau chạy ra đây!"
Từ Kim Phượng dở khóc dở cười, xoay người lại túm người ra, nhưng Đường Cửu Cân chỉ quan tâm khóc, khóc tới mức nấc lên nấc xuống, ngay cả là đánh nhau ở trường học, bị Đường Mã Kim hung hăng đánh một trận cũng không khóc đến mức thương tâm như vậy.
"Có phải không khỏe chỗ nào hay không? Con mau chạy ra đây, để mẹ nhìn xem!"
Từ Kim Phượng lo lắng con bé này ngã bệnh, nhưng bà ấy không chui vào lọt, sốt ruột tới mức vươn tay vào nhưng với không tới.
"Tiền mất rồi, hu hu... Con chuột bự tha đi rồi, lớn thế này… hu hu hu…”
Đường Cửu Cân vừa khóc, vừa dùng tay lau nước mắt, trên mặt lại có thêm mấy vệt, thấy thế Từ Kim Phượng nheo mắt mãi, không cần đứa bé bẩn này nữa rồi.
"Tiền gì mất rồi, một con bé như con lấy tiền ở đâu?"
Bà cụ Đường bắt được trọng điểm, tiền tiêu vặt bình thường cho Cửu Cân, nhiều lắm chỉ có mười hào, con bé này luôn đi mua kẹo ăn, làm sao để dành được tiền.
"Chị hai cho... Hu hu… Cũng bị mất, con chuột xấu..."
Đường Cửu Cân cực kỳ thương tâm, cả nhà chỉ cô bé không cho chị hai lì xì, con chuột xấu quá xấu, về sau cô bé gặp một con sẽ đánh chết một con.