Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu ( Dịch Full )

Chương 785

Chương 785 -
Chương 785 -

Đường Mãn Đồng giật giật môi, tay của anh ấy lớn vậy sao?

Con bé này ngu xuẩn hết thuốc chữa rồi!

"Làm việc phải bền lòng, con lại đi bới móc đi!"

Sau khi được Đường Mãn Đồng liên tục thuyết phục, còn cam đoan mua kem một tháng, Cửu Cân mới miễn cưỡng chui lại gầm giường, đưa tay vào trong hốc bới móc, dựa theo lời chú nói, phải móc bốn phương tám hướng một lần. Sau đó cô bé mò được một bao vải mềm mềm, cảm giác đó quá quen thuộc.

Mắt Cửu Cân sáng lên, sáng hơn cả mặt trời trên trời, cô bé lưu loát kéo bao vải ra. Vui mừng tí tởn áp vào dưới giường đếm tiền, đếm ba lần, hình như nhiều hơn chút.

"Đáng lẽ là hai mươi lăm đồng tám hào, dư ra mười đồng, là nhớ lầm rồi?"

Cửu Cân tự lẩm bẩm, cô bé nhớ rõ ràng là hai mươi lăm đồng tám hào, hiện tại trong bao vải là ba mươi lăm đồng tám hào, dư ra mười đồng, chẳng lẽ cô bé nhớ lầm rồi?

Con bé không có băn khoăn quá lâu, dù sao tiền nhiều hơn là chuyện tốt.

Cô bé đếm được ba mươi đồng, xếp chồng ngay ngắn, sau đó dùng giấy đỏ gói lại chỉnh tề, một hồi phải cho chị hai.

Đường Mãn Đồng lén lén lút lút nấp ở cửa rình coi, nhìn thấy con bé vui vẻ ra mặt mà chui ra, khóe miệng không khỏi cong lên, lòng cũng an tâm.

Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu đã ăn xong bữa sáng, chuẩn bị lên đường.

Hai người vừa mới đi đến cửa thôn, Cửu Cân đã đeo túi nhỏ đuổi theo, thịt trên mặt bé mập rung một cái.

"Chị hai, cho chị!"

Con bé móc ra lì xì từ trong túi, cực nghiêm túc đưa bằng hai tay.

Đường Niệm Niệm cảm thấy ấm áp trong lòng, không có từ chối nữa, nhận lì xì, nhìn về phía Thẩm Kiêu.

Thẩm Kiêu sửng sốt giây lát, đã kịp phản ứng, móc ra một nắm tiền từ trên người, kín đáo đưa cho Cửu Cân.

"Anh rể cho, nhận đi, đừng để bà nội với mẹ em biết nhé."

Đường Niệm Niệm cười căn dặn, Thẩm Kiêu cho một nắm tiền, ít có năm sáu mươi, để bà cụ Đường và Từ Kim Phượng biết, khẳng định sẽ bào không còn lại gì.

Cô không hề lo lắng Cửu Cân sẽ dưỡng thành thói hư tật xấu vung tay quá trán, con bé này là đồ mê tiền, tiền mình tích lũy một đồng cũng không nỡ xài, tích lũy tất cả lại, thỉnh thoảng lấy ra đếm một lát, chẳng khác gì một người vắt chày ra nước, đồ mê này làm sao vung tay quá trán được?

"Ừm, em sẽ giấu đi!"

Miệng của Cửu Cân đã sắp cong đến mang tai, đồ mê tiền cẩn thận giấu vào túi, quay người chạy về giấu tiền. Sau khi chạy mấy bước, lại chạy về hỏi: "Chị hai, lúc nào chị về nhà?"

"Khi nào mâm xôi rừng chín sẽ quay về!”

Đường Niệm Niệm chăm chú nghĩ, hiện tại là tháng sáu, mâm xôi rừng có lẽ tháng tám sẽ chín, không chênh lệch nhiều lắm.

"Biết rồi!"

Cửu Cân có được đáp án chuẩn xác, vui vẻ chạy về nhà giấu tiền.

Đường Niệm Niệm cười, con bé chân ngắn này hình như đã lớn hơn một chút, đã chạy nhanh hơn.

Thẩm Kiêu khởi động xe, rất nhanh hai người đã rời khỏi Đường Thôn, chạy vội về phía tỉnh thành, trước tiên cần phải đi tìm đại biểu Liêu, tài chính mua máy công cụ nằm ở chỗ ông ấy.

Đại biểu Liêu đã chờ bọn họ từ lâu, khi nhìn thấy liền chúc mừng, còn cầm theo một bao lì xì lớn, Đường Niệm Niệm không hề khách sáo mà nhận.

"Kỹ sư Chương đã chờ đợi mọi người lâu rồi, nhưng hôm qua tạm thời nhận được thông bảo phải đến thành phố Thượng Hải họp."

Đại biểu Liêu vừa nói vừa mở rương an toàn, lấy ra một cặp vali cầm tay, sau khi mở ra, hào quang màu vàng chướng mắt bắn ra, thật sự có thể lóe mù con mắt, trong rương là vàng thỏi được xếp chỉnh tề.

"Nếu như tài chính không đủ, hai người cứ gọi vào số điện thoại này, nói “cô muốn ăn chè trôi nước mài nước của quê nhà, muốn nhân bánh là hạt vừng đen, mỡ heo” đối phương sẽ giải quyết tài chính."

"Đủ rồi!"

Đường Niệm Niệm dùng giọng khẳng định, máy công cụ đang trong không gian của cô, bao nhiêu tiền là cô định đoạt.

Bình Luận (0)
Comment