Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu ( Dịch Full )

Chương 794

Chương 794 -
Chương 794 -

Đường Niệm Niệm yên tĩnh nghe, Đặng Mạt Lỵ và em trai đã đến nhà họ Đặng thành công, coi như cuộc sống có càng không tốt hơn thì cũng tốt hơn trong đất liền một chút, chí ít không cần đói ăn khát uống, bị nộp mạng mọi lúc mọi nơi.

Đi dạo đường phố hơn nửa ngày, thu hoạch tương đối khá, tất cả đều là mua cho Đường Niệm Niệm, quần áo, giày, đồ trang sức, túi xách các loại, xe đã chứa không nổi, còn phải để cửa hàng đưa về nhà.

Đã vậy, Mục Anh Liên còn nói mua quá ít, Đường Cảnh Lâm cũng thấy thế, còn bảo bọn họ ngày mai tiếp tục đi dạo, thậm chí còn bảo bọn họ đến Paris mua.

Đường Niệm Niệm vội từ chối, nhiều quần áo như vậy coi như cô đổi một bộ một ngày thì cũng dư dả, hơn nữa lúc trước cô đã nhận rất nhiều quần áo, đã rất đủ mặc rồi.

Mấy ngày nay, cô hoặc là Mục Anh Liên dạo phố mua đồ, hoặc là cùng đi đánh mạt chược, đánh bài, mấy ngày ngắn ngủi, thanh danh cô chủ nhà họ Đường đã truyền khắp Hồng Kông, giới thượng lưu đều biết, cô chủ thần bí của nhà họ Đường đã trở về rồi.

Hiệu quả Đường Niệm Niệm muốn chính là hiệu quả này, quan hệ của cô và vợ chồng Đường Cảnh Lâm, khẳng định là bên trên đã tra được, không cần giấu diếm, có thân phận cô chủ nhà họ Đường này, cô ở Hồng Kông làm việc sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Theo Mục Anh Liên chơi một tuần, cuối cùng Đường Niệm Niệm đã có thể hành động đơn độc, thật ra mấy ngày trước cô đã muốn tách ra, nhưng Mục Anh Liên luôn tha thiết tình thương của mẹ, khiến cô không tiện tách ra, từ trước đến nay cô chỉ ăn mềm không ăn cứng, đối với kẻ thù ra tay quyết không lưu tình, thế nhưng đối với người yêu cô, cô không nhẫn tâm vậy được.

"Niệm Niệm, số tiền này con lấy đi, còn có tấm thẻ này, muốn mua gì thì mua, không đủ tiền cứ báo tên cha con!"

Lúc ra cửa, Mục Anh Liên nhét một đống tiền dày cộm, còn có một tấm thẻ, ngang tàng vô cùng.

Sau đó là Đường Cảnh Lâm và Đường Trường Xuyên, mỗi người cho một chồng tiền, độ dày đều rất kinh người.

Vẻ mặt Đường Trường Phong có chút xấu hổ, anh ấy mò mẫn ở trên người hồi lâu mới móc ra được mấy tờ tiền, cộng lại chỉ chừng trăm đồng, ngượng ngùng kín đáo đưa cho em gái.

"Em gái, em dùng trước đi, về sau anh cho em thêm!"

Giọng của Đường Trường Phong nhỏ hơn tiếng muỗi kêu, vừa thẹn vừa ngượng. Khó khăn lắm em gái mới về nhà, nhưng anh ấy không lấy ra được mấy đồng, anh ấy còn mặt mũi nào làm anh trai chứ?

"Đủ rồi."

Đường Niệm Niệm nhét tiền vào túi, túi đã căng phồng, nhiều tiền như vậy áng chừng cô có thể mua lại một cửa tiệm.

Cô nhìn anh hai ngốc đang xấu hổ bất an, không nói gì, sau này sẽ hỏi lại.

Đường Cảnh Lâm và Đường Trường Xuyên phải đến công ty, Mục Anh Liên trở về thực hành giấc ngủ đẹp, Đường Trường Phong cũng phải đi ra ngoài.

"Anh hai, anh đi đâu, em chở anh!"

Đường Niệm Niệm gọi Đường Trường Phong lại, Đường Cảnh Lâm biết cô thích lái xe, bèn chia một chiếc xe trong nhà cho cô, về phần giấy phép lái xe thì dễ, có tiền là có thể giải quyết.

Đường Trường Phong còn tưởng rằng em gái lưu luyến anh ấy, rất vui vẻ bước lên xe, sau khi chạy đến sườn núi, Đường Niệm Niệm chợt hỏi: "Anh hai tiền đâu rồi?"

Giọng của cô tựa như là gió lạnh thổi ra từ trong hang động, nó u ám lạnh lẽo, khiến Đường Trường Phong thấy cóng đến run lên mấy lần, đôi mắt chột dạ lấp lóe.

Bình Luận (0)
Comment