Đặng Trường Quang hiển nhiên cũng hiểu được, đột nhiên, ông ta rất tò mò về quá khứ của đứa cháu gái này, rốt cuộc là loại hoàn cảnh nào mới nuôi ra loại tính cách thế này chứ?
"Các cháu trước kia. . . . . . sống không tốt lắm hả?"
"Cha là phe tư bản, chúng tôi là người nhà của phe tư bản, có thể sống đã coi là hy vọng xa vời!"
Đặng Mạt Lị cũng không nói tỉ mỉ, chỉ dùng một câu lại nói rõ hết thảy.
Quá khứ không phải là cuộc sống, chỉ là còn sống thôi.
Tìm đủ mọi cách để sống sót.
Đặng Trường Quang lộ vẻ xúc động, ông ta biết ở nội địa rất gian nan, nhưng không ngờ lại gian nan đến mức như vậy.
"Cha cháu chưa từng kể."
Đặng Trường Quang có hơi oán trách thằng con trai phế vật kia lại có thể vứt bỏ vợ con để một mình chạy tới đây, sau khi sang đây cũng không gửi tiền về quê nhà, thậm chí, nếu không phải là hai chị em Đặng Mạt Lị tới đây, ông ta cũng không biết đến sự tồn tại của họ.
"Ông ta coi chúng tôi là trói buộc, lúc rời đi đã cầm theo tất cả tiền trong nhà rồi, nếu không phải do bệnh của em trai tôi cũng sẽ không tìm đến ngài!"
Đặng Mạt Lị nhắc tới cha, thần sắc vẫn thản nhiên, từ lâu cô ấy đã không coi người đàn ông kia là cha mình nữa rồi.
Đặng Trường Quang tức giận đến mức thiếu chút nữa đã lao ra ngoài dạy dỗ lại thằng con phế vật kia, vợ con đều mặc kệ hết, căn bản không xứng làm đàn ông!
"Ta sẽ liên hệ với bác sĩ, chỗ tiền đó, bỏ đi, cháu cầm đi!"
Đặng Trường Quang thở dài, đứa cháu gái này phải chịu khổ quá nhiều rồi, tham tiền cũng có thể hiểu được, là nhà họ Đặng có lỗi với con bé, chỗ tiền đó coi như bồi thường đi.
"Tiền của chị Đường thì sao?"
Đặng Mạt Lị nhịn không được hỏi.
"Không liên quan đến cháu!"
Đặng Trường Quang trừng mắt nhìn cô ấy, tuổi không lớn mà quản nhiều quá thể, khoản tiền kia của Đường Niệm Niệm ông ta nhất định phải lấy về.
"Vậy tôi đi đây!"
Đặng Mạt Lị nói lời tạm biệt, mới ra đến cửa, chợt nghe Đặng Trường Quang nói: "Đừng nghĩ đến chuyện mật báo, thành thật ở nhà sám hối đi!"
Đặng Trường Quang còn bảo quản gia giám sát cô ấy, tuyệt đối không thể cho cô ấy liên hệ với Đường Niệm Niệm.
Buổi tối, người nhà họ Đường ngồi thành một vòng tròn ăn cơm, từ lúc Đường Niệm Niệm đến đây, người nhà họ Đường dù bận bịu đến đâu cũng sẽ, về nhà ăn cơm chiều đúng giờ.
Điện thoại reo lên, người hầu bắt máy, nói là một vị gọi là ông Đặng gọi điện tới.
"Ông Đặng? Là ai nhỉ?"
Đường Cảnh Lâm hết sức kinh ngạc, không liên tưởng đến Đặng Trường Quang, bọn họ họ cũng không thân quen gì.
"Tôi là Đặng Trường Quang, ông chủ Đường, ông nuôi được một cô con gái ngoan quá!"
Tuy rằng Đặng Trường Quang đang khen ngợi, nhưng Đường Cảnh Lâm lại nghe ra ý đồ không tốt của ông ta trong đó, khách khách khí khí hàn huyên: "Con bé này trẻ con lắm, có phải nó đã làm sai chuyện gì khiến ông chủ Đặng không vui không? Trước tiên, tôi xin thay con bé tạ tội, ngày mai tôi làm chủ nhà, rất hân hạnh được đón tiếp ông chủ Đặng, chúng ta đi Trạng Nguyên Lâu uống rượu, thế nào?"
"Tới nhà của tôi đi, tôi có việc tìm cô Đường, hãy bảo cô ấy mang theo bốn bao tải tiền kia!"
Đặng Trường Quang ngoài cười nhưng trong không cười, nói xong liền cúp điện thoại.
Đường Cảnh Lâm không hiểu ra sao, cái gì mà bốn bao tải tiền cơ?
"Niệm Niệm, con gặp Đặng Trường Quang rồi à?"
"Từng nhìn thấy từ xa thôi, ông ta nói gì rồi ạ?" Đường Niệm Niệm hỏi.
"Mời con đến làm khách, còn bảo con mang theo bốn bao tải tiền, Niệm Niệm, không phải là trong lúc vô ý con đắc tội với ông ta rồi đấy chứ?" Đường Cảnh Lâm lo lắng, Đặng Trường Quang cũng không phải loại dễ chọc.
"Không được, để cha gọi một cuộc cho thanh tra Hứa."
Đường Cảnh Lâm vừa định đi gọi điện thoại liền bị Đường Niệm Niệm ngăn cản, "Ngày mai con đi nhà họ Đặng ăn cơm, việc nhỏ, không cần phiền toái đến thanh tra Hứa đâu ạ."
Ban ngày cô đã ngăn cản Mục Anh Liên, cái vị thanh tra Hứa kia lòng tham không đáy, nhờ ông ta làm việc phải tốn không ít tiền, cô không nỡ tiêu.
"Niệm Niệm, Đặng Trường Quang có bối cảnh xã hội đen, em đừng nghĩ đơn giản, vẫn nên đánh tiếng với thanh tra Hứa trước thì hơn." Đường Trường Xuyên khuyên nhủ.
"Thật sự không cần đâu mà, yên tâm đi!"
Đường Niệm Niệm cam đoan mãi là không có việc gì, cuối cùng còn lôi cả vị đại phật của quốc gia ra, người nhà họ Đường lúc này mới yên tâm hơn chút.
"Vậy ngày mai chúng ta đi thử xem thế nào, không ổn thì đi tìm thanh tra Hứa." Đường Cảnh Lâm nói.
"Con và Thẩm Kiêu đi là được rồi, mọi người có việc gì cần làm cứ làm đi!"
Đường Niệm Niệm từ chối, mang theo Đường Cảnh Lâm vướng víu lắm.
Cô lại tốn không ít võ mồm mới khuyên được Đường Cảnh Lâm.
Ngày hôm sau, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu đi đến nhà họ Đặng, đều ở lưng chừng núi, cách nhau không xa, đi mười mấy phút là đến.
Quản gia dẫn bọn họ đến thư phòng gặp Đặng Trường Quang.