Cô lấy ra hai hạt bắp rang từ trong chậu bắp rang nhỏ trong tay Đường Trường Phong, bắn về phía hai tên ngây thơ không hợp tuổi này.
Hai hạt bắp rang bắn vào trán của hai người.
"Đạn của ai bắn vào đầu của ông đây? Có gan thì quang minh chính đại bước ra, ông đây đơn đấu với mày!"
Emir sờ cái ót, tuyên chiến như thằng trẻ trâu.
Beauvoir cũng sờ cái ót, ra sức châm ngòi thổi gió: "Dùng Phi Hoa Trích Diệp của cậu bắn chết tên đó!"
Emir móc ra một nắm bài poker từ trong túi, ngóc đầu lên, mũi vểnh lên trời, hiện tại trình độ chơi bài của cậu ta đã là xuất thần nhập hóa, xem như là Lý Tiểu Long thì cậu ta cũng dám đơn đấu.
Đường Niệm Niệm rất không muốn nhận hai đồ đần này, quá mất mặt.
Cô lại bắn ra hai hạt bắp rang, lần này cuối cùng hai đồ đần đã biết quay đầu lại.
"Còn bắn vào đầu ông nữa, mày không muốn sống à, bước ra đây, ông đây…”
Trong khi Emir đang hùng hùng hổ hổ cuối cùng đã thấy Đường Niệm Niệm, tiếng mắng bỗng im bặt, vui vẻ kêu lên: "Sư phụ!"
"Niệm Niệm!"
Beauvoir cũng nhìn thấy, kích động nhảy dựng lên, người xem phía sau đã có ý kiến, mắng: "Không xem thì ra ngoài, đừng cản trở bọn tôi!"
Hai người vội vàng xin lỗi, nhường chỗ ngồi, anh đẹp trai đó cũng đi theo ra ngoài.
"Niệm Niệm, tôi nhớ cô muốn chết!"
Beauvoir chạy vội lao tới, muốn lao vào ôm Đường Niệm Niệm.
Chỉ có điều cô ấy đã không thành công, bởi vì đã bị Thẩm Kiêu xách cổ áo, vứt qua một bên.
"Đừng có ôm ấp, giữ khoảng cách!"
Thẩm Kiêu rất không khách sáo, mặc kệ là nam hay là nữ, đều không được ôm Niệm Niệm nhà anh.
Beauvoir bẹp miệng, tủi thân nhìn về phía Đường Niệm Niệm.
"Nam nam nữ nữ nam nữ thụ thụ bất thân, đứng thẳng người nói chuyện!"
Đường Niệm Niệm cũng không muốn ôm, Beauvoir này quá dính người.
"Niệm Niệm, cô không yêu tôi nữa." Beauvoir làm lố ra vẻ rơm rớm sắp khóc, Đường Niệm Niệm liếc cô ấy một cái.
"Beauvoir, cô gái xinh đẹp này là bạn của cô hả?"
Anh chàng phương Tây đẹp trai bị làm lơ chủ động lên tiếng, giọng nói của anh ấy rất có từ tính, không phán đoán được tuổi tác. Tuổi của người phương Tây rất khó đoán, Đường Niệm Niệm thường xuyên phán đoán theo chiều hướng lớn, cô đã từng đoán con gái mười ba tuổi của khách hàng thành phu nhân của ông ấy. Khiến cho bầu không khí rất lúng túng. Nhưng cũng không thể trách cô, con gái mười ba tuổi nhà ai đã trang điểm đậm còn có vóc dáng cực kỳ đẹp, vóc dáng khiến rất nhiều người phụ nữ đều thấy chán nản cúi đầu đó trông hoàn toàn không giống như trẻ vị thành niên, ngược lại giống như phụ nữ đã lập gia đình, quá trưởng thành.
"Là người bạn tốt nhất của tôi, chính là Niệm Niệm, tôi đã từng nói với anh.
Beauvoir thẹn thùng cười cười với anh đẹp trai, còn giới thiệu thân phận của anh ấy cho Đường Niệm Niệm: "Niệm Niệm, anh ấy là người bạn tôi mới quen đấy bằng hữu, Vittorio."
Đường Niệm Niệm nhướng mày, hóa ra là đàn ông Italy.
"Cô Niệm Niệm xinh đẹp, rất vinh hạnh được biết cô.
Vittorio đột nhiên cúi người, muốn hôn tay của Đường Niệm Niệm.
"Xin chào!"
Đường Niệm Niệm ngăn cản anh ấy, chủ động bắt tay với anh ấy, còn dùng sức khá mạnh.
Vẻ mặt Vittorio hơi đổi, ánh mắt nhìn Đường Niệm Niệm cũng thay đổi, vốn cho rằng là một loli nhỏ phương Đông, đáng tiếc là một kẻ cuồng bạo lực.
Emir khẽ hừ một tiếng, còn liếc anh ấy một cái, không chút che giấu sự không thích dành cho anh ấy.
"Ra ngoài nói chuyện, chỗ này cực kỳ ồn ào."
Đường Niệm Niệm gạt đám đông ra, tìm một chỗ nghỉ ngơi, Emir ngồi xuống, sau đó bắt đầu nói léo nhéo bất tuyệt. Cậu ta vừa được nghỉ học là đến Hồng Kông chơi ngay, đi chung với cậu của cậu ta, Beauvoir là đi chung với chú của cô ấy. Về phần Vittorio, thì là quen biết ở quán bar.
"Hai người đi quán bar rồi? Cậu với chú của hai người có biết không?" Đường Niệm Niệm cười khẩy.
Mới mười sáu tuổi đã đến quán bar chơi, muốn ăn đòn à!
Hai người chột dạ giải thích: "Chúng tôi chỉ là tới để mở mang thôi, về sau sẽ không đi nữa."
"Trước khi tròn mười tám tuổi, nghiêm cấm đến quán bar, nếu còn đi nữa tôi tuyệt kỹ sống để bụng, chết mang theo của tôi tuyệt đối không dạy cậu nữa, còn có cô, về sau đừng đến nhà tôi chơi!"
Giọng điệu của Đường Niệm Niệm nghiêm nghị, một cậu nhóc chưa ráo máu đầu với một con nhóc còn đang bú mẹ tới quán bar chơi cái quần què, phải ngoan ngoãn đi học.
"Không đi, bảo đảm không đi!"
Hai người đều thề thốt.
"Sư phụ, tuyệt kỹ sống để bụng, chết mang theo của sư phụ là cái gì?" Emir thấy lòng ngứa ngáy, cậu ta muốn học.
"Còn chưa học được chạy đã muốn bay? Luyện kiến thức cơ bản trước!"
Đường Niệm Niệm trừng mắt nhìn, Emir ngoan ngoãn ngậm miệng, không còn dám hỏi.
Thật ra nếu cậu ta cứ kiên trì hỏi tiếp, khẳng định sẽ bị đánh, bởi vì Đường Niệm Niệm hoàn toàn không có tuyệt kỹ sống để bụng, chết mang theo, cô nói bừa thôi.