Đường Niệm Niệm liếc một cái, đời trước bị đàn ông cặn bã lừa thảm hại như vậy, sao không suy nghĩ có thể bị chú đánh chết hay không?
"Cũng không phải bảo cô làm thật, thăm dò anh ta thôi, một người đàn ông ưu tú chính trực, lý trí nhất định có thể chiến thắng dục vọng, nếu như không chiến thắng được, anh ta chính là đàn ông cặn bã!"
Đường Niệm Niệm hiên ngang lẫm liệt, còn mang Thẩm Kiêu nhà cô ra so sánh, nói: "Chẳng hạn như Thẩm Kiêu nhà tôi, xem như là Ðát Kỷ lả lướt lẳng lơ anh ấy cũng sẽ không nhìn một cái."
"Ðát Kỷ là ai? Nam hay nữ vậy?"
Thẩm Kiêu lập tức hỏi, còn hỏi cực kỳ nghiêm túc, anh ngẫm nghĩ, lại giải thích một câu: "Người khác khiêu vũ không đẹp bằng Niệm Niệm đánh quyền."
"Ánh mắt của anh là tốt nhất!"
Đường Niệm Niệm cười híp mắt khích lệ, Thẩm Kiêu nhếch miệng lên, sự lạnh lùng chỉ trong nháy mắt đã không còn. Emir và Đường Trường Phong ở bên cạnh đồng loạt giơ ngón tay cái lên, khó trách có thể thu phục được sư phụ/em gái của anh ấy/cậu ta, bản lĩnh mở mắt nói lời bịa đặt này, bọn họ thấy tự ti.
Beauvoir từng nghe Emir nói về Ðát Kỷ, nghe nói là yêu tinh cực kỳ nổi danh của Hoa Hạ, có thể khiến cho tất cả đàn ông chết mê chết mệt, si mê cô ta, câu trả lời của Thẩm Kiêu khiến cô ấy vô cùng hâm mộ.
Cô ấy cũng muốn có một người chồng toàn tâm toàn ý yêu cô ấy.
"Vậy tôi thử một lần?" Beauvoir nhỏ giọng nói.
"Thử một lần thôi, nếu anh ta làm thật, anh ta chính là đàn ông cặn bã, nếu anh ta có thể khắc chế, thế thì miễn cưỡng cũng tạm được."
Đường Niệm Niệm ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại dự định, coi như Vittorio không làm thật, cô cũng phải làm chút thuốc để biến thành thật.
Cô không phải là dùng gậy đánh uyên ương, người đàn ông đứng đắn nhà ai sẽ dụ dỗ cô bé mới mười sáu tuổi chứ?
Beauvoir gật mạnh đầu, âm thầm cầu nguyện Vittorio nhất định phải không chịu thua kém, tuyệt đối đừng làm thật.
"Thử thật hay giả cái gì? Nói chuyện đừng chỉ nói một nửa, chúng ta là cùng tiến cùng lùi mà." Trong lòng Emir hơi ngứa ngáy.
"Đúng vậy, nói chuyện đừng giấu đầu lộ đuôi, thế này chọc người ghét nhất." Đường Trường Phong gật mạnh đầu, trong lòng của anh ấy cũng ngứa ngáy.
"Câu giấu đầu lộ đuôi dùng tài tình thật, hóa ra còn có cách dùng này, tôi vừa học được một thành ngữ, ha ha!"
Lực chú ý của Emir lập tức dời đi, cậu ta ngoại trừ si mê võ hiệp ra thì cảm thấy rất hứng thú với văn học cổ đại của Hoa Hạ, đụng phải một thành ngữ mới tinh thì nhất định phải hiểu rõ, truy vấn ngọn nguồn.
"Giấu đầu lộ đuôi này còn có thể dùng trường hợp nào? Lúc chơi trốn tìm có thể sử dụng không? Nó còn có cách dùng ẩn dụ gì không?" Emir hỏi liên tiếp.
"Không biết, xin đấy, tôi là vì học không tốt tiếng Trung mới học ngành ngành Khoa học Kỹ thuật, cậu hỏi tôi tôi hỏi ai?"
Đường Trường Phong bị quấn quýt thì nổi giận, một kẻ học dốt học thất bại tiếng Trung như anh ấy, nào biết giấu đầu lộ đuôi có mấy cách dùng, tên ranh giặc Tây này sao hiếu học thế, may mắn cha mẹ không thấy, nếu không lại muốn mắng anh ấy ngay cả người phương Tây cũng không bằng rồi.
"Anh không phải người Hoa sao? Sao có thể tiếng Trung không tốt?" Emir kinh ngạc, cảm thấy chắc chắn là Đường Trường Phong đang nói giỡn, người Hoa sao lại học tiếng Trung không tốt?
"Ai quy định người Hoa thì nhất định phải học tốt tiếng Trung, cậu quy định? Tôi đây học không tốt, mắc mớ gì tới cậu?”
Đường Trường Phong thẹn quá hoá giận, giọng nói càng lúc càng lớn.
Hai đồ đần này vừa bắt đầu cự nhau là không để ý tới trước đó muốn hỏi gì, Đường Niệm Niệm móc móc lỗ tai, dẫn ba kẻ ngốc đi ra ngoài, mệt mỏi hơn cả bắt đặc vụ.