Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu ( Dịch Full )

Chương 833

Chương 833 -
Chương 833 -

"Lãnh đạo của cô còn nói gì nữa không?"

Bào Liên Sinh truy hỏi, sao có thể chỉ nói một nửa rồi không nói, quá thất đức, ông ta còn chưa nghe đã ghiền nữa mà.

"Cho tôi ly nước, tôi chạy không ngừng nghỉ qua đây, ngay cả nước trắng còn chưa uống."

Đường Niệm Niệm còn chưa nghĩ ra lời nịnh nọt, cô muôn phần bội phục nịnh thần cổ đại, nịnh nọt cũng là việc cần kỹ thuật, không phải chuyện người bình thường làm được.

"Dâng trà cho cô Đường, cả đám chẳng ai có mắt nhìn, dùng tiền thỉnh chúng bây đến hưởng phúc?"

Bào Liên Sinh răn dạy người hầu, ông ta không nghĩ tới pha trà, những người hầu này cũng không biết chủ động, cả đám đều là mọt gạo ăn không ngồi rồi.

"Bánh trái, hoa quả, mang hết ra đây, bọn bây là bàn tính hạt châu? Tất cả phải đợi chủ nhân là tôi chỉ huy, tôi mời mấy người làm chủ nhân à?”

Người hầu đã pha trà xong, nhưng không có động tĩnh, Bào Liên Sinh gọi tất cả người hầu tới dạy dỗ một trận.

"Ông chủ, không phải ngài nói khách tới thì phải nghe ngài chỉ huy sao?" Người hầu A nói.

"Ông chủ, ngài cười ha ha bảo hôm nay thời tiết thật đẹp, không cần pha trà." Người hầu B nói.

"Ông chủ, ngài nói “mời ngồi” thì pha trà năm ngoái." Người hầu C nói.

"Ông chủ, ngài nói “mau mời ngồi” thì pha trà Minh Tiền của năm nay." Người hầu D nói.

"Ông chủ, ngài nói “lâu không gặp”, chúng tôi phải lảm nhảm, phòng bếp mới chuẩn bị cơm, còn phải để ý một chút." Người hầu E nói.

Đường Niệm Niệm cúi đầu uống trà, khóe miệng nhịn mỏi nhừ.

"Mấy người ai ai cũng muốn tạo phản rồi? Lùi xuống hết cho tôi, lấy bánh trái lên!”

Mặt mo của Bào Liên Sinh không nhịn được, những quy củ này đúng là ông ta đặt, nhưng người hầu không thể mở to mắt ra chút à, chẳng lẽ nhìn không ra cô Đường là khách quý của ông ta?

Kẻ nào kẻ nấy vụng về như vợ thằng Đậu, hừ, lì xì cuối năm trừ một nửa!

Đám người hầu bĩu môi cùng lúc, đi chuẩn bị bánh trái, dù sao bất kể là làm tốt hay là không, ông chủ đều muốn trừ tiền lì xì, không quan trọng!

Nếu không phải quy củ nhà họ Bào ít, chỉ cần không phải phạm đại tội là bò lên giường của ông chủ bà chủ thì có thể làm tới già ở nhà họ Bào, chứ nếu không bọn họ đây không muốn hầu hạ hai con quỷ keo kiệt này đâu!

"Khụ khụ... Niệm Niệm ăn bánh đi, đầu bếp nữ nhà tôi có hơi ngốc nhưng làm bánh ngon lắm!”

Bào Liên Sinh hắng giọng một cái, chuyển bánh ngọt người hầu đưa lên đến trước mặt Đường Niệm Niệm, nóng lòng hỏi: "Lãnh đạo của cô còn nói gì không?"

Ông ta rất thích nghe lãnh đạo tán dương, không hổ là làm lãnh đạo, nói chuyện nghe hay quá, không giống người đần ở Hồng Kông, chỉ biết nói ông ta keo kiệt hẹp hòi, hừ, sống không tiết kiệm một chút thì làm sao tích lũy gia nghiệp?

"Lãnh đạo khen rất nhiều, trí nhớ của tôi không tốt, chỉ nhớ được vài câu, lãnh đạo nói ông chủ Bảo có thể so với Đàm Tử thời Xuân Thu trong sự tích Đàm Tử lấy sữa hươu[1], Trọng Điền đi trăm dặm lấy gạo[2], Vu Công[3] lòng mang thiên hạ. Về tư hiếu thuận mẹ ruột, vợ chồng ân ái, tại thế giới phồn hoa như Hồng Kông này, thật sự là một đấng anh tài hiếm có, có thể so với hoa sen trong nước bùn mà không tanh mùi bùn, thật sự là tấm gương chúng ta cần học tập."

[1]Một sự tích về lòng hiếu đạo. Đàm Tử có cha mẹ có bệnh ở mắt, gần như bị mù. Một lần cha mẹ nghe nói sữa hươu có thể trị bệnh mắt nên đã nói với Đàm Tử, Đàm Tử đã không ngại hiểm nguy đi vào rừng sâu cải trang thành hươu, suýt chút đã bị thợ săn bắn để lấy sữa hươu về cho cha mẹ.

[2]Trọng Điền là một người cực kỳ hiếu thảo, vì muốn cha mẹ được ăn cơm, Trọng Điền quyết tâm đi hơn trăm dặm để mua gạo, sau đó lại vác gạo chạy về nhà.

[3]Vu Công là một vị quan viên dựa theo pháp luật của triều đình để phán quyết phạm nhân, không bị người khác ảnh hưởng.

Đường Niệm Niệm vắt hết óc, lại khen một trận, còn mệt hơn cô viết mở bài của tập làm văn, ông chủ Bảo này nếu không quyên vật tư nhiều chút thì phải xin lỗi đợt khen ngợi này của cô rồi.

Bình Luận (0)
Comment