“Điền xong thì đặt ở đây, chín giờ rưỡi sáng thứ Tư đến thi, không đến trễ!” Dương Ái Hoa nói.
“Đã biết.”
Đường Niệm Niệm điền vào mẫu báo danh rồi rời đi.
Sắp đến trưa, Đường Niệm Niệm vào một tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, thịt kho tàu ngày hôm qua ăn quá ngon, cô lại muốn ăn thêm hai phần.
“Đồng chí, hai phần thịt kho tàu, một phần sườn om, hai chén cơm.”
Đường Niệm Niệm đứng trước cửa sổ gọi món ăn, chút cháo ăn buổi sáng đều đã hóa thành nước.
Sau khi thanh toán tiền xong, Đường Niệm Niệm định trở về chỗ ngồi để chờ, khi quay người lại đụng trúng ai đó.
Ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt rất đẹp trai, còn có chút quen thuộc.
Khóe miệng Thẩm Kiêu nhếch lên, khom lưng nhặt phiếu gạo và tiền dưới đất, đưa cho Đường Niệm Niệm, khẽ nói: “Cất đi.”
“Cảm ơn.”
Đường Niệm Niệm tùy tiện nhét vào túi, đi được vài bước lại không nhịn được quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Thẩm Kiêu.
Anh chàng này cũng đang nhìn cô, vẻ cưng chiều và hài hước trong mắt càng đậm hơn.
Đường Niệm Niệm bĩu môi, chẳng lẽ anh chàng này có ý với cô?
Hai ngày liên tiếp bắt gặp ở tiệm cơm, cũng rất có duyên, đáng tiếc hiện tại cô không rảnh yêu đương, nếu không trêu chọc anh chàng này cũng không tệ.
Cô trừng mắt nhìn Thẩm Kiêu, Đường Niệm Niệm xoay người quyết đoán.
Ý cười trong mắt Thẩm Kiêu còn sâu hơn, cô vẫn giống như lúc nhỏ, tùy tiện, tính tình dường như càng ngày càng hung hăng.
“Đồng chí Thẩm, có đồ ăn chưa?”
Chu Kình bước tới, anh ta đợi nửa ngày cũng không thấy Thẩm Kiêu đem thịt kho tàu về, lại đây thì nhìn thấy anh chàng này đang nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp ngày hôm qua.
“Vẫn chưa làm xong.”
Vẻ mặt của Thẩm Kiêu rất bình tĩnh, nói dối không thay đổi sắc mặt.
Chu Kình không tin anh, những người gọi đồ ăn sau bọn họ đều đã nhận được đồ, anh ta dùng bàn chân để đảm bảo, đồng chí Thẩm Kiêu này chắc chắn dã nhất kiến chung tình với cô gái xinh đẹp ngày hôm qua.
Đường Niệm Niệm ngồi một lúc thì quay lại lấy đồ ăn, lại đụng phải Thẩm Kiêu.
“Cho!”
Thẩm Kiêu đưa cho cô một đôi đũa, tay anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, thon dài có lực, giống như tay của nghệ sĩ dương cầm, nhưng có hơi sẫm màu.
“Cảm ơn!”
Đường Niệm Niệm nhận lấy đôi đũa, cô rất hài lòng khi Thẩm Kiêu cầm đầu kia của chiếc đũa, con người cô có rất nhiều tật xấu, cô không thích người khác cầm đũa ngày đầu gắp đồ ăn, trong lòng sẽ khó chịu.
“Không có gì!”
Thẩm Kiêu nhìn cô một cái, bưng hai chén đồ ăn rời đi.
Đường Niệm Niệm cũng trở lại chỗ ngồi, vừa mới ngồi xuống, Chu Kình đã bước tới, cười hỏi: “Cô gái à, có thể ghép bàn không?”
Anh ta nhường chỗ ngồi mình chiếm trước đó, cơ hội là do con người tạo ra, đồng chí Tiểu Thẩm còn trẻ da mặt mỏng, anh ta là lão đồng chí, nhất định phải tạo điều kiện cho hậu bối.
“Có thể.”
Đường Niệm Niệm gật đầu, trong tiệm cơm có rất nhiều khách, cũng có nhiều người ngồi ghép bàn.
Cô dời đồ ăn của mình qua một bên, nhường nửa cái bàn.
“Tiểu Thẩm, bên này!”
Chu Kình vẫy tay, Thẩm Kiêu sửng sốt, đi về phía anh ta.
“Không còn chỗ trống, cô gái này tốt bụng cho chúng ta ghép bàn.”
Chu Kình cười tươi giải thích, Thẩm Kiêu nhìn anh ta một cái, ngồi bên cạnh Đường Niệm Niệm.
Hôm nay chỉ có hai người bọn họ, gọi một bàn đồ ăn bốn món, thịt kho tàu, rau xào, thịt xé sợi xào cải chua, còn có tam tiên canh, cộng thêm đồ ăn của Đường Niệm Niệm, đầy cả một bàn.
“Cô gái à, cô làm việc ở gần đây sao?”
Chu Kình nói rất nhiều, còn thân thiện, ăn mới được vài miếng đã hỏi thăm Đường Niệm Niệm.
“Không đi làm.”
Giọng của Đường Niệm Niệm lạnh lùng, cô không thích nói chuyện với người lạ, đặc biệt là lúc đang ăn thịt.
Chu Kình nhận ra sự thờ ơ của cô nên thức thời ngậm miệng lại, âm thầm cảm thán Thẩm Kiêu coi trọng một người đẹp băng giá, sợ là khó theo đuổi đây!
“Cô gái à, nếm thử đồ ăn của chúng tôi đi, món thịt xé sợi xào cải chua này không tệ đâu.”
Bầu không khí trên bàn ăn có thể lạnh lẽo, Thẩm Kiêu và Đường Niệm Niệm không nói lời nào, không khí lạnh giá, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cảm giác thèm ăn của Chu Kình, anh ta chỉ có thể căng da đầu làm nóng.
“Cô ấy không ăn cải chua.”
Thẩm Kiêu đột nhiên nói, anh nhớ rõ Niệm Niệm ghét nhất cải chua, chỉ khi nào dùng cải chua làm nhân thì cô mới ăn, còn nếu làm thành món ăn thì không ăn một miếng nào.