Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu ( Dịch Full )

Chương 866

Chương 866 -
Chương 866 -

"Đúng đúng đúng, phải kiểm tra từ đầu đến chân."

Đường Cảnh Lâm nhiệt liệt đồng ý. Khi mới nhận được điện thoại của cảnh sát, nói Niệm Niệm nhà ông ấy bị bắt cóc, ông ấy sững cả người, vẫn là con trai lớn điềm tĩnh chút, hỏi cảnh sát rõ ràng tình huống của Niệm Niệm.

Cảnh sát nói Niệm Niệm không bị thương, nhưng ông ấy không yên lòng, có vài tổn thương ngầm dùng mắt thường nhìn không ra, hơn nữa người bị thương cũng không phải người thân của cảnh sát, bọn họ chắc chắn sẽ không để ý.

"Bác sĩ đã kiểm tra qua, con không sao hết."

Đường Niệm Niệm quơ cánh tay mấy lần, lại nhảy mấy lần, thế này mới khiến bọn họ an tâm.

"Cái chỗ chết tiệt này không thể ở thêm một ngày nào nữa, chờ chính sách nới lỏng, chúng ta về thành phố Thượng Hải ở."

Mục Anh Liên đã hạ quyết tâm, bà ấy vốn dĩ không thích ở nơi đất khách quê người, ra nước ngoài càng không khả năng, bà ấy vẫn muốn về thành phố Thượng Hải, ăn một vài món ăn quê nhà, nghe Việt kịch[1], đánh mạt chược, cuộc sống đừng quá thoải mái.

[1]Một loại ca kịch phổ biến ở vùng Chiết Giang, Trung Quốc

Đường Niệm Niệm tuyệt đối ủng hộ người nhà về thành phố Thượng Hải ở, qua ba mươi năm tiếp theo, có rất nhiều người Hồng Kông sẽ dời chỗ ở đến thành phố Thượng Hải ở.

Đường Niệm Niệm không bị thương, sau khi tại bệnh viện kiểm tra xong thì về nhà, vợ chồng Bảo Liên Sinh cố ý tới cảm ơn, còn tỏ ý sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi nồng hậu.

Mặc dù Đường Cảnh Lâm ngoài miệng thì khách khí, nhưng chờ sau khi về nhà, ông ấy nghiêm mặt nói: "Về sau gặp phải chuyện này, con đừng quan tâm người khác, mình tự đào tẩu giữ mạng trước, biết chưa?"

"Đúng đó, con đó cái con bé này thật sự là gan to bằng trời, dám đối kháng với tên bắt cóc, lần sau lại đụng phải chuyện này thì tuyệt đối đừng làm chuyện ngu xuẩn nữa. Phụt phụt phụt, đại cát đại lợi, không có lần sau..."

Mục Anh Liên giống như bà mo, cứ tụng niệm bất tuyệt trong miệng.

Đường Niệm Niệm không có lên tiếng, để mặc họ nói dông dài, chưa tới một lát đã ngủ, thuật thôi miên bằng cách nói dông dài này của cha mẹ cô thật có tác dụng.

"Đừng nói nữa, Niệm Niệm đã ngủ thiếp rồi. Hầy, đứa nhỏ này sao hổ báo thế này!”

Mục Anh Liên thở dài, sầu chết bà ấy rồi.

Đường Cảnh Lâm cũng sầu, thở dài theo.

Đường Trường Phong nhiều lần muốn nói lại thôi, muốn nói em gái thật sự rất lợi hại, Gấu Đen và Chó Điên cũng đánh không lại cô, tên bắt cóc ất ơ đó khẳng định không phải đối thủ của em gái.

Có điều cuối cùng anh ấy vẫn không nói, đây là bí mật giữa anh ấy và em gái, không thể nói.

Vụ án bắt cóc của Bảo Liên Sinh đã gây nên rúng động rất lớn tại Hồng Kông, hai ngày nay đầu đề báo chí đều đưa tin vụ án này, thân phận Vương Khang Hổ cũng được công bố, mỗi ngày cổng của cục cảnh sát đều có rất nhiều chó săn chặn lại, vấn đề hỏi câu trước sắc bén hơn câu sau.

Người của cục cảnh sát đều mỏi mệt, lao lực quá độ, đi làm cũng không dám đi cửa chính, đi vào từ cửa sau giống như làm ăn trộm, vì sợ bị chó săn chặn lại.

Thời gian trôi qua rất nhanh, tháng tám sắp kết thúc rồi, Đường Niệm Niệm chuẩn bị trở về thành phố Thượng Hải.

Cô và Bảo Liên Sinh đã hẹn thời gian về, ngày 22 tháng 8.

Cách ngày về nhà còn ba ngày, sự việc đã gần như được xử lý xong, còn có một việc, đồng ý với Hạng Hoa quyết đấu trận đấu sinh tử với con tiểu quỷ tử Yamamoto Chizo.

Hạng Hoa biết chuyện cô và Bảo Liên Sinh bị bắt cóc, trước tiên là gọi điện thoại tới thăm hỏi, còn hỏi cô muốn hủy bỏ trận thi đấu hay không.

"Không cần, tiến hành như thường lệ!"

Đường Niệm Niệm trả lời.

Đương nhiên cô biết Hạng Hoa nói như vậy chỉ là khách sáo ngoài mặt mà thôi, tên này đã sớm rải tin tức ra ngoài, còn hẹn phú hào toàn Hồng Kông đi xem đấu quyền anh, như tên đã lên dây, sao có thể bởi vì chút việc nhỏ này mà hủy bỏ trận thi đấu?

Bình Luận (0)
Comment