Đường Niệm Niệm dừng lại, nấp ở sau cây, phía trước chính là nhà họ Tề, mẹ Tề cùng mấy người đàn bà khác đứng nói chuyện ở trước cửa nhà.
Thanh danh nhà họ Tề đã bị hủy, nhưng trong thôn chắc chắn sẽ có một số người nịnh nọt, chạy tới vỗ mông ngựa của Tề Quốc Hoa, hi vọng được hưởng chút ánh sáng.
"Nhà tôi cũng không có có lỗi với Đường Niệm Niệm, thanh danh của cô ta đã xấu, Quốc Hoa nhà tôi cũng không chê cô ta, là cô ta một hai đòi từ hôn, nhà tôi còn bồi thường hai trăm đồng lận đó!"
"Không phải một trăm? Một trăm còn lại là nhà cô thiếu nhà họ Đường mà?" Có người kinh ngạc hỏi.
"Dù sao nhà tôi đã bồi thường tiền, Quốc Hoa không có lỗi với Đường Niệm Niệm, với điều kiện của Quốc Hoa nhà tôi, tìm cô gái như thế nào mà không có? Hừ, Đường Niệm Niệm về sau khó gả, đều để đàn ông sờ hết rồi, mắt bị mù cũng không cưới nó!"
Mẹ Tề cười lạnh vài tiếng, châm chọc Đường Niệm Niệm đến cực điểm, hai trăm đồng còn đau hơn moi tim bà ta, đời này bà ta và Đường Niệm Niệm sẽ không đội trời chung.
Dù sao con trai của bà ta đã kết hôn, mặc dù Dương Hồng Linh dáng dấp xấu một chút, nhưng người ta là người trong thành, trong nhà còn có quan hệ, về sau con trai của bà ta ở bộ đội một bước lên mây, nhà bà ta ở trong thôn chính là nhà đứng đầu.
Nếu ở cổ đại, bà ta chính là cáo mệnh phu nhân bên trong hí kịch, ai còn dám đối xử bất kính với bà ta?
Con nhỏ Đường Niệm Niệm này về sau khẳng định sẽ hối hận, còn phải quỳ gối trước mặt bà ta cầu xin tha thứ, bà ta tuyệt đối sẽ không tha thứ!
Mẹ Tề càng nghĩ càng đẹp, giống như đã mặc hoa phục cáo mệnh, được Đường Niệm Niệm quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, trên mặt đều là tươi cười đắc ý.
Những người khác nhếch miệng, lười vả vào mặt mẹ Tề, rõ ràng Đường Niệm Niệm chính là bị nhà họ Tề các người hãm hại, hơn nữa thanh danh Đường Niệm Niệm bị phá hỏng thì thanh danh của Tề Quốc Xuân cũng không tốt gì.
Cũng chính là Đường Lão Lục nhát gan, sau khi bị Tề Quốc Hoa đánh, không còn dám tới cửa gây chuyện, nếu không thanh danh của Tề Quốc Xuân sẽ thối hơn.
"Ngày mai đều tới nhà tôi uống rượu nha!"
Mẹ Tề nhiệt tình mời, tất cả mọi người đồng ý.
"A nha!"
Mẹ Tề đột nhiên che mặt, những người khác giật nảy mình.
"A nha... Con chó nào không có mắt đó, ném đá vào tao... A nha..."
Mẹ Tề đau đến nước mắt cũng chảy ra, bàn tay che miệng lại, máu chảy ra xuyên qua kẽ tay.
Một khối đá đập tới, gõ vào hai cái răng cửa chính giữa miệng bà ta, nói chuyện lọt gió như con dâu Dương Hồng Linh của bà ta.
Trong bóng tối, Đường Niệm Niệm phủi tay, đạp xe rời đi.
Đằng sau, tiếng chửi rủa của mẹ Tề liên tục không ngừng truyền tới, Đường Niệm Niệm chỉ coi như không nghe thấy, trước tiên dạy dỗ bà già này một chút, hai ngày nữa sẽ dạy dỗ Tề Quốc Hoa.
Đường Niệm Niệm đến nhà đại đội trưởng trả xe, lúc này không mang theo đồ vật, cô cứu được Đường Hồng Hạnh, ơn lớn như thế đủ để mượn xe mấy trăm lần.
"Niệm Niệm, không vào thành?"
Bác ba gái ở trong sân giặt quần áo, tò mò hỏi một câu.
"Qua mấy ngày nữa mới đi ạ."
Đường Niệm Niệm cầm miếng khoai lang phơi khô bên trong cái mẹt, bác ba gái mặc dù hơi hẹp hòi chút, nhưng thích sạch sẽ, phơi khoai lang khô cực kỳ ngon, hai mặt còn rắc thêm hạt vừng, thơm quá à.
"Bác ba gái, cháu đưa khoai lang cho bác, bác phơi giúp cháu được không? Cháu sẽ đưa tiền công!"
Đường Niệm Niệm ăn một miếng, nhịn không được, lại cầm miếng nữa gặm, ăn quá ngon.
"Phơi chút khoai lang khô mà lấy tiền công cái gì, cháu đem khoai lang tới là được!"
Bác ba gái cười, còn tưởng rằng chỉ là phơi mấy chục cân, bà ấy cũng thuận tay làm thôi, nào không biết xấu hổ mà đòi tiền.
"Được, mấy ngày nữa cháu sẽ đem qua."
Đường Niệm Niệm đồng ý, bên trong không gian còn có mấy vạn cân khoai lang, lấy mấy trăm cân ra phơi khoai lang khô.
Bác ba gái thấy cô thích ăn, liền rửa sạch tay, vào nhà cầm miếng vải sạch sẽ, đổ khoai lang khô phơi trong mẹt vào, thắt lại, để cô mang về nhà ăn.
"Cảm ơn bác ba gái!"
Đường Niệm Niệm không khách khí chút nào, ôm khoai lang khô đi.