Cửu Cân cười toe toét, lộ ra hai lỗ hổng, gần đây cô bé thay răng liên tục, trong miệng thường xuyên có lỗ hổng, nói chuyện toàn bị lọt gió.
"Chị hai, em nhớ chị lắm luôn, nằm mơ cũng nhớ chị."
Cửu Cân ôm cánh tay Đường Niệm Niệm làm nũng, cô bé thật sự rất rất nhớ chị hai.
"Đi gọi người đến khiêng đồ đi!"
Đường Niệm Niệm nhẹ nhàng búng lên đầu cô bé một cái, trên xe tải đầy hành lý, là đồ Mục Anh Liên chuẩn bị cho người nhà họ Đường, còn có cả đồ cô mua ở Hồng Kông, mười mấy túi đấy.
"Chị hai, mâm xôi rừng em hái cho chị này!"
"Chị hai, xôi lá đỗ quyên em để phần chị này!"
"Chị hai, bánh gạo dẻo mẹ em hấp đấy!"
"Chị hai, bà nội em làm ti qua can nè!"
Một đám trẻ con túm tụm vây lại đây, đều dâng lên đồ ăn vặt của chúng, có quả dại hái trên núi, còn có đồ ăn vặt người lớn làm cho chúng, hiện tại chất lượng cuộc sống của người dân Đường Thôn tăng vọt, đồ ăn vặt của đám trẻ con cũng nhiều hơn.
Đường Niệm Niệm liếc mắt một cái liền nhìn trúng ti qua can, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy món này, cô biết bà nội của cậu bé cho cô ti qua can, là người gả từ Giang Tây tới đây, chịu được khổ, rất có tài hoa.
Cô cắn một miếng ti qua can, là đồ mặn, vị rất ngậy, còn có cả thịt và gạo nếp, hương vị tương đối ổn.
Ti qua can của Giang Tây ăn rất ngon
"Ăn ngon đó, còn nữa không?"
Đường Niệm Niệm ăn xong một miếng còn chưa đã nghiền, về sau cô sẽ nhờ bà nội Tiểu Cường làm ti qua can cho mình ăn.
"Còn ạ, chị hai, cho chị này!"
Tiểu Cường rất ngoan ngoãn dâng hiến hết ti qua can trên người ra, nhưng mà chỉ còn một miếng thôi.
Đường Niệm Niệm không khách khí nhận hết đồ ăn của bọn trẻ, lại lấy một túi lớn chocolate trong xe ra, bảo Cửu Cân cầm đi chia.
Bọn trẻ gào to hoan hô, vây quanh Cửu Cân, đôi mắt trông mong chờ cô bé phân chia chocolate.
Cửu Cân rất công bằng, mỗi người đều được chia kẹo như nhau, không nhiều cũng không ít, cho nên cô bé có uy tín cực kỳ cao trong đám trẻ con trong thôn, ra lệnh một tiếng, tất cả trẻ con đều nghe cô bé chỉ huy.
"Con bé Niệm đã về rồi à, sao con không gọi điện thoại về báo trước một tiếng hả?"
Giọng nói trung khí mười phần của bà cụ Đường từ xa vọng tới, sau đó vèo một cái vọt tới đây, túm lấy Đường Niệm Niệm quan sát từ trên xuống dưới, thấy cô không thiếu cái gì mới yên tâm.
"Sao mà mua lắm đồ thế, toàn tiêu tiền linh ta linh tinh!"
Bà cụ Đường nhìn thấy một xe hành lý, nhịn không được lải nhải, thế này thì xài hết bao nhiêu tiền rồi chứ.
"Cha mẹ con chuẩn bị đấy, con không tốn lấy một xu." Đường Niệm Niệm nói thầm bên tai bà cụ.
Bà cụ Đường nhìn ngó khắp nơi, thấy không ai nghe thấy mới yên tâm.
"Về nhà lại nói tiếp!"
Bà cụ Đường vẫn không yên tâm, tai vách mạch rừng.
Cả gia đình đại đội trưởng cũng đến đây, còn có cả Đường Mãn Kim và Đường Mãn Ngân, người trong thôn cũng đến đây không ít, nhìn đồ tràn đầy một xe đều hâm mộ cực kỳ.
"Con bé Niệm, cháu đi công tác ở đâu về đó?" Có người hỏi.
"Dương Thành, bên đó nhiều đồ đa dạng lắm."
Đường Niệm Niệm cười trả lời, còn cầm một túi lớn bánh kẹo để các thôn dân chia ra ăn.
"Ăn ngon thật đấy, cái này gọi là gì?"
"Bánh bà xã!"
Đường Niệm Niệm trả lời, bánh bà xã cô cố ý mua về.
"Sao lại đặt tên như thế, có phải còn có cả bánh ông xã không?"
"Vậy khẳng định còn có cả bánh ông cố nữa đấy!"
Đủ loại ý tưởng kỳ quái của các thôn dân tuôn ra, Đường Niệm Niệm không nhịn được cười, cũng không sửa đúng cho bọn họ.
Hành lý được dọn về nhà, Đường Niệm Niệm bắt đầu chia quà, ai cũng đều có quà, Mục Anh Liên chuẩn bị quà rất dụng tâm, phụ nữ đều là trang sức bằng vàng và vải dệt, đàn ông thì là thuốc lá và vải dệt, Đường Niệm Niệm còn mang về chút đồ điện, đưa cho nhà đại đội trưởng một cây quạt điện.