Vợ của đoàn trưởng Thẩm và vợ của tiểu đoàn trưởng Lục quá lười, không động móng tay vào chuyện trong nhà, khiến cho vợ ông ta cũng trỗi dậy lòng riêng, quả nhiên là gần đèn thì sáng, gần mực thì đen.
Có hai cô vợ lười này làm hàng xóm, bà vợ chịu khó nhà ông ta sẽ có xu hướng lười biếng.
Không được, ông ta phải tìm Thẩm Kiêu và Lục Quang Lượng nói chuyện tử tế, từ xưa đến nay, nam chủ ngoại, nữ chủ nội, quy củ lão tổ tông truyền thừa không thể làm loạn, sao có thể nuông chiều vợ như thế, càng ngày càng lười.
Ngày hôm sau, đoàn trưởng Chu đã tụ tập Lục Quang Lượng và Thẩm Kiêu, cho bọn họ một lời nhắc nhở.
"Tôi thích làm việc nhà!" Thẩm Kiêu lạnh lùng nói.
"Từ Yến mang thai, không thể vất vả!" Lục Quang Lượng giải thích.
"Nào có đàn ông làm việc nhà, nam tử hán đại trượng phu kiến công lập nghiệp, phụ nữ ở nhà giúp chồng dạy con, em làm hết việc nhà, để phụ nữ làm cái gì?" Đoàn trưởng Chu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn Thẩm Kiêu.
"Niệm Niệm muốn làm gì thì gì!" Thẩm Kiêu trả lời.
Anh cưới vợ không phải dùng để làm việc.
Đoàn trưởng Chu bó tay rồi, rất muốn bổ đầu Thẩm Kiêu ra xem bên trong chứa đựng giống gì!
"Còn có em, vợ anh con cái đã sinh bốn đứa, vẫn nấu cơm giặt quần áo làm việc nhà như thường, tôi ngay cả tất cũng chưa từng giặt, hai người thật khiến đàn ông mất mặt!"
Đoàn trưởng Chu rất cạn lời, cả hai người này đều không biết phấn đấu gì cả.
"Sức khỏe của Từ Yến không tốt bằng chị dâu." Lục Quang Lượng cười cười.
"Anh ngay cả tất cũng chưa từng giặt, cảm thấy rất vinh quang?"
Thẩm Kiêu rất thắc mắc, vì sao đoàn trưởng Chu lại đắc ý?
Tất cũng không biết giặt, quá vô dụng.
Vẻ đắc ý trên mặt đoàn trưởng Chu cứng lại trong nháy mắt, xấu hổ nói: "Anh làm ở bên ngoài mệt gần chết, trong nhà còn dựa vào anh, về nhà anh không thể thoải mái một chút?"
"Đương nhiên có thể!" Lục Quang Lượng nói mau.
"Vợ anh vui là được.”
Thẩm Kiêu nhún vai, lười nghe đoàn trưởng Chu nói nhảm tiếp, sải bước đi.
Anh cảm thấy đoàn trưởng Chu bị khùng, còn là rất nặng. Bản thân lười muốn chết, còn muốn người chung quanh cũng biến thành đồ lười, người này quá xấu xa rồi.
Lục Quang Lượng cũng tìm cái cớ rời đi, vợ anh ta mang thai con cái khổ cực, coi như anh ta cực khổ hơn nữa cũng phải dỗ cho vợ vui.
Đoàn trưởng Chu hậm hực hừ một tiếng, hai cây gỗ mục không khắc được, ông ta mặc kệ!
Đường Niệm Niệm không biết chút gì về mấy chuyện này, cô đã vào thành phố.
Đi đón Thượng Quan Tĩnh trước, sau đó đến nhà hàng Cẩm Giang gặp Bảo Liên Sinh.
Xe dừng ở giao lộ khu gia thuộc, đã đi qua mấy phút. Hôm nay Đường Niệm Niệm cố ý ăn mặc tương đối trang trọng, áo sơ mi tơ tằm màu xanh nhạt, phối quần dài vải đay màu xám nhạt, nhìn là biết một người có sự nghiệp thành công.
Từ Yến cũng phải đi làm, cô ta vừa mới mang thai, không thể xin nghỉ sinh.
Cô ta đạp xe đạp kiểu nữ màu lam phấn, tinh thần không tốt lắm, bản thân cô ta là bác sĩ phụ sản, biết thời kỳ đầu có thai không có phản ứng quá lớn, nhưng cô ta lại cảm thấy đâu đâu cũng không thoải mái, cảm thấy buồn nôn, choáng đầu, còn không có sức lực, thật sự không muốn sinh con chút nào. Nhưng cô ta không dám nói tới nữa, cha đã gọi điện thoại đến, hung hăng mắng cô ta một trận, còn nói nếu lần này lại ly hôn thì đừng về nhà.
Từ Yến luống cuống, cô ta biết cha nói một là một hai là hai, cũng biết không có cha làm chỗ dựa, thật ra cô ta chẳng phải là cái gì, cho nên cô ta đành phải đồng ý sinh con, nhưng trớ trêu thay số cô ta không may, mới một lần đã mang bầu.
Một cơn buồn nôn truyền đến, Từ Yến nôn khan vài tiếng, thấy Đường Niệm Niệm đang mở cửa, nhìn lại xe đạp của mình một cái, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.