"Vọng Đệ cô đừng nói nữa, chuyện của tôi không cần cô quan tâm!"
Vẻ mặt Triệu Xuân Mai trở nên lạnh lùng, bà ta đã nghe ra Hà Vọng Đệ không có ý tốt, muốn châm ngòi quan hệ giữa bà ta với Đường Niệm Niệm, thật sự không phải là một người tốt lành.
Đường Niệm Niệm cũng nghe ra, cô cười khẩy một tiếng, giễu cợt Hà Vọng Đệ: "Nếu nói như cô, phụ nữ không có công việc ngay cả phát cáu cũng không thể có? Tổng thống có nói đồng chí phụ nữ gánh nửa bầu trời, không ngờ tại bộ đội còn có ý nghĩ lạc hậu thế này, xem như tôi được thêm kiến thức!"
Đoàn trưởng Chu đổi sắc mặt, vội nói: "Đồng chí phụ nữ đương nhiên có thể gánh nửa bầu trời, Xuân Mai còn là công nhân gương mẫu tại gia tộc cơ mà, hôm nay đều là tôi không đúng, làm mất thời gian của mọi người, vợ chồng chúng tôi không có việc gì, chỉ là cãi nhau bình thường, không sao cả!"
"Đúng đúng đúng, vợ chồng cãi nhau là bình thường, phải đi làm rồi, tất cả giải tán đi!"
Những người khác cũng hoà giải, tất cả mọi người giải tán.
Hà Vọng Đệ cũng hậm hực rời đi, lúc đầu cô ta muốn cứu vãn quan hệ với Triệu Xuân Mai, nhưng lại bị Đường Niệm Niệm phá hoại.
Đoàn trưởng Chu và Thẩm Kiêu đã đi làm, khu gia thuộc đã yên bình hơn không ít, Đường Niệm Niệm đang nằm trong sân chợp mắt thì nghe tiếng cửa bị gõ.
"Không khóa!"
Đường Niệm Niệm lười nhúc nhích, cô đã nghe thấy là Triệu Xuân Mai.
"Xin lỗi, khiến cô bị sỉ nhục chung!"
Triệu Xuân Mai tới nhận lỗi, Tiểu Đường người ta có lòng tốt tặng nhiều đồ như vậy, tự nhiên bị chọc tức, còn bị Hà Vọng Đệ coi nhẹ, trong lòng bà ta thấy áy ansy.
"Không sao đâu."
Đường Niệm Niệm hoàn toàn không có để ở trong lòng, xưa nay cô không tự hành hạ tinh thần mình.
Có việc cô sẽ ra mặt nói rõ ràng, có thể chửi thì chửi, chửi không được thì đánh, dù sao người bị thương sẽ chỉ là người khác.
Triệu Xuân Mai thở dài, đột nhiên nói: "Tôi thật hâm mộ cô, có công việc, bản thân có thể kiếm tiền, không cần chịu đựng đàn ông."
"Chị nhẫn nhịn đàn ông, không có liên quan quá nhiều đến việc chị có công việc hay không!"
Đường Niệm Niệm uốn nắn, coi như cô không kiếm tiền, Thẩm Kiêu cũng sẽ không khiến cô phải nhẫn nhịn.
Chủ yếu vẫn là con người đoàn trưởng Chu không ra sao.
Có điều hiện tại cô đã học được cách sinh hoạt tập thể, có mấy lời không nên nói ra, cô sợ Triệu Xuân Mai không chịu được.
Triệu Xuân Mai cười khổ, nói: "Nếu chị có một công việc, ông Chu sẽ không lôi cái này ra nói mãi, trước kia ông ta rất tốt, nhưng mà sau khi được đề bạt thì tính tình càng lúc càng dễ giận, cũng càng ngày càng ghét bỏ chị."
"Vậy chị đi tìm công việc thôi."
"Chị không tìm được, lúc đầu quân đội còn có nhà máy quần áo, nhưng không khả quan nên đã thất bại, chị cũng không có văn hóa, công việc tốt không đến lượt chị."
Triệu Xuân Mai nói dông dài. Trong lòng bà ta quá uất nghẹn, cần tìm người nói mấy câu, nếu không sẽ nghẹn chết.
Lúc đầu Đường Niệm Niệm không có kiên nhẫn nghe, nhưng nghe thấy trong quân đội có rất nhiều người quân tẩu nhàn rỗi không có công việc, không khỏi động lòng, đây chính là sức lao động nhàn rỗi đó.
"Thế thì máy móc bên trong nhà máy quần áo có còn không?”
"Còn chứ, bán cũng bán không được."
"Chị dâu, chị có muốn đi làm hay không?" Đường Niệm Niệm hỏi.
"Đương nhiên muốn, chị có nằm mơ cũng muốn!"
Đường Niệm Niệm ngoắc ngón tay, Triệu Xuân Mai tới gần, nghe cô nói: "Chị đi nghe ngóng tình hình của nhà máy quần áo đó, chủ yếu là thái độ quân khu, sau đó thống kê nhân số quân tẩu không có việc làm trong khu gia thuộc, việc này làm xong xuôi em sẽ sắp xếp cho chị một công việc tốt."
"Tiểu Đường, em không có dỗ ngọt chị chứ?”
Triệu Xuân Mai bị câu tới lòng ngứa ngáy, nếu thật sự có thể có công việc, coi như bà ta chạy vạy teo tóp cả chân cũng phải hỏi thăm rõ ràng việc này.
"Yên tâm đi, việc này sau khi chị làm xong em bảo đảm sau này tiền lương của chị còn cao hơn đoàn trưởng Chu nhà chị, về sau chị có ngồi lên đầu ông ấy, ông ấy cũng không dám lên tiếng!" Đường Niệm Niệm vẽ một cái bánh vẽ thơm ngào ngạt.
Mắt Triệu Xuân Mai thoáng cái sáng lên, mơ mộng hình ảnh ngồi trên đầu chồng, không nhịn được cười ra tiếng.
"Em gái, nếu thật sự có ngày đó, cô chính là em gái ruột rà của tôi!”
Đau thương của Triệu Xuân Mai chỉ trong nháy mắt đã biến mất, hùng hùng hổ hổ chạy đi nghe ngóng.